“Lại nói, lần này Hàm Như trị cô ta, anh cảm thấy hả giận, anh phải cảm ơn em thật tốt mới được. Bây giờ cũng chỉ có em mới có thể làm cho cô ta bị thua thiệt. Tuy em không sống bên cạnh ông cụ từ nhỏ, nói về tình cảm thì không sâu đậm bằng Đường Bình Bình. Nhưng ông cụ luôn áy náy với em, em nói muốn cái gì, ông cụ nhất định sẽ đứng về phía em. Đường Bình Bình đến dò xét em, cũng thăm dò xem ông cụ có thể vì em làm được đến mức nào. Nếu em đi tìm ông cụ cáo trạng, đám người Đường Đức Quang sẽ đúng lúc cho ông cụ thấy sâu cạn của em.”
“Em không thể đi tìm ông nội1cáo trạng, như vậy là làm đúng ý bọn họ?“. “Cứ coi là vậy đi. Anh thấy em không có ý muốn cáo trạng, nếu không… em đã sớm gọi điện thoại cho công cụ, chứ không hỏi anh rồi.” Trình Tử Ngôn nhìn là biết suy nghĩ thật sự của Triệu Hàm Như. Cô sống một mình ở nước ngoài, không phải là người không có việc gì cũng tìm trưởng bối cáo trạng đòi công đạo.
“Trước đây Khúc Nhạc nói ông nội không thích con trai của Đường Đức Quang, tại sao vậy? Theo lý mà nói, Đường Đức Quang đa mưu túc trí, Đường Bình Bình là cho ông cụ vui, thì con trai của Đường Đức Quang cũng sẽ không kém.”Triệu Hàm Như khó hiểu hỏi.
“Đường Đức Quang có ba đứa8con trai, con trai cả Đường Thiệu Chi là cháu trai trưởng của ông cụ, lúc đầu rất được ông cụ coi trọng, coi là trọng điểm bồi dưỡng. Kết quả, anh ta thời trẻ khí thịnh, vì tranh giành tình cảm mà hại chết con trai cả của chú Ba. Năm đó, anh ta mới mười bảy tuổi, anh ta vốn định coi chuyện này là ngoài ý muốn. Nhưng anh ta vẫn còn trẻ, để lộ chân tướng, bị ông cụ điều tra ra…”
Trình Tử Ngôn nói một cách hời hợt, nhưng Triệu Hàm Như lại nghe ra máu tanh của năm xưa. Thiếu niên mười bảy tuổi hại chết anh họ của mình, chỉ vì tranh giành tình cảm. Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình đây? “Đây2là cạnh tranh tốt mà ông cụ khởi xướng: Ông cụ chưa từng hối hận?” Triệu Hàm Như hít vào một ngụm khí lạnh, nhà họ Đường sâu hơn cô nghĩ nhiều, cô không muốn tùy tiện dính vào, liên lụy tới cái mạng nhỏ của mình.
“Ông cụ vô cùng tức giận, Đường Thiệu Chi bị tước quyền thừa kế, đày ra nước ngoài. Có điều, anh ta là một người có dã tâm, ở nước ngoài ăn sung mặc sướng, từng giờ từng phút chuẩn bị ngóc đầu trở lại. Anh không biết ông cụ có hối hận hay không, chỉ biết là sau này ông định ra một điểm mấu chốt, cạnh tranh giữa anh chị em tuyệt đối không thể làm tổn thương tính mạng của đối phương.”
“Lòng của ông cụ quá4rộng rồi, cứ định một điểm mấu chốt là coi như cạnh tranh tốt sao?” Triệu Hàm Như thở dài.
“Không phải vấn đề lòng rộng hay không. Ông cụ là người trải qua gió to sóng lớn, dù gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không hối hận, mà sẽ can đảm đối mặt giải quyết vấn đề. Ông cụ ngồi ở vị trí đó, nếu không quả quyết, cứ xử trí theo cảm tính, thì đó mới là tai nạn.” Trình Tử Ngôn không chút che giấu sự sùng bái của anh ta với Đường lão.
Không thể phủ nhận Đường lão là một người rất giỏi. Yêu cầu một người đàn ông lòng mang thiên hạ đối xử mềm mỏng với người nhà là một điều không thực tế. Quân vương thời cổ đại và người bình thường hoàn toàn khác nhau trong vấn đề đối xử với con cái.
Triệu Hàm Như gật đầu, tuy là bất đắc dĩ, nhưng cô có thể hiểu được, “Anh vừa nói về con trai cả Đường Thiệu Chi của Đường Đức Quang, còn hai đứa con trai khác thì sao? Lẽ nào cũng bị Đường Thiệu Chi ảnh hưởng?”
“Đứa con trai thứ hai Đường Doãn Chi của Đường Đức Quang là con riêng. Ông cụ không thích mẹ đẻ của anh ta, nên cũng không thích anh ta. Từ khi anh ta sinh ra, tình cảnh của anh ta ở nhà họ Đường đã không tốt. Vì vậy, anh ta khắp nơi lấy lòng anh cả Đường Thiệu Chi. Trong chuyện Đường Thiệu Chi giết người, anh ta gánh lỗi một nửa. Ông cụ càng ghét anh ta hơn, không tống cổ anh ta ra nước ngoài, nhưng lại làm lơ sự có mặt của anh ta. Bây giờ anh ta trong nước, cả ngày làm tay chân chạy vặt cho Đường Đức Quang.”
“Đừng xem thường Đường Doãn Chi. Mặc dù anh ta không được thích, nhưng lại rất biết cáo mượn oai hùm. Lúc Khúc Nhạc nhà em vừa trở lại, còn bị thua thiệt trong tay anh ta.” Lý Chẩn Dương chế nhạo cười nói. Triệu Hàm Như vẻ mặt “dấu hỏi” nhìn Khúc Nhạc, anh chưa từng nói cho cô nghe về chuyện này. “Đừng nghe anh ấy nói mò, anh bị thua thiệt lúc nào?” Khúc Nhạc bật cười, thái độ đầy kiêu ngạo, “Đường Doãn Chi là bạn của Khúc Phong, lúc đó Hồng Hải xảy ra chút chuyện, anh ta giúp Khúc Phong nhảy trên nhảy dưới, cũng chỉ là một kẻ ngang ngược tàn ác mà thôi.”
“Khúc Phong cũng là một nhân vật rất lợi hại, ít nhất bố cục của anh ta lớn hơn Lý Tịnh. Anh ta biết chỉ có Khúc Tòng Giản ủng hộ anh ta là chưa đủ, nhất định phải có người của nhà họ Đường làm chỗ dựa cho anh ta mới được. Vì vậy, anh ta cẩn thận lấy lòng Đường Doãn Chi, thông qua Đường Doãn Chi leo lên Đường Đức Quang. Lúc đầu có Đường Đức Quang ủng hộ, anh ta có tám phần mười phần thắng trong ván cờ quyền lực Hồng Hải. Đáng tiếc, chẳng ai ngờ nửa đường tuôn ra một Khúc Nhạc, được ông cụ ủng hộ, mạnh mẽ kéo anh ta xuống ngựa, không biết anh ta có bao nhiêu nghẹn nữa.” Trình Tử Ngôn khoái trá nở nụ cười.
“Buồn cười nhất là Đường Doãn Chi, anh ta còn thật sự coi mình là một nhân vật, muốn lấy lại công đạo cho Khúc Phong, ba lần bốn lượt đến Hồng Hải tìm Khúc Nhạc gây phiền phức, sau lại bị Đường lão biết, lôi Đường Đức Quang ra măng một trận, anh ta mới dừng lại.”
“Cũng không hoàn toàn dừng lại, anh ta vẫn còn không cam lòng, tùy thời chuẩn bị tìm cơ hội trở lại ngày xưa. Nếu trước đó không có anh ta làm khó dễ, thì Khúc Phong sẽ không có cách nào ở trong tủ điều khiển từ xa một đám người trong Hồng Hải.”
“Ai cũng không phải là đèn cạn dầu.” Triệu Hàm Như than thở. Tạm thời không nói đến những thứ khác, chỉ nói riêng về dã tâm và nghị lực, người bình thường chẳng thể so được với hai anh em họ. Bộ trưởng bối chán ghét trục xuất, người bình thường đều sẽ cam chịu. Còn hai người bọn họ, từ đầu đến cuối không có buông tha, liên tục tìm kiếm cơ hội làm lại từ đầu, nội tâm thật là cường đại.
“Đường Bình Bình còn có một người anh trai lớn hơn cô ta một tuổi. Đường Bình Chi mới thật sự không phải là đèn cạn dầu, một nhân vật hung ác chân chính.”
“Cái tên này có chút quen tai.” Triệu Hàm Như nhíu mày nhớ lại, “Hình như là một học giả trẻ tuổi nghiên cứu lịch sử nổi tiếng, em từng đọc sách của anh ta. Không phải là anh ta chứ?”
“Ha ha, đúng là anh ta đấy. Đường Bình Chi là nhà lịch sử học trẻ tuổi, anh ta khác anh chị em của mình, nhìn bề ngoài không có dã tâm, tao nhã lịch sự chuyên chú với học vấn, từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều có ấn tượng tốt về anh ta. Trong ba đứa con trai của Đường Đức Quang, ông cụ đối xử với anh ta tốt nhất.” Trình Tử Ngôn cười lạnh.
“Đúng là người đó sao? Trình độ học thuật của anh ta rất cao. Hình như anh không thích anh ta?” Triệu Hàm Như thấy lạ hỏi. Cô có ấn tượng tốt với Đường Bình Chi, mặc dù cô chưa từng gặp anh ta, nhưng từ trong sách anh ta viết, cô có thể thấy được tính cách của anh ta, là một người lý trí tỉnh táo khách quan, có hơi giống Khúc Nhạc.
“Nếu anh ta một lòng một dạ làm học thuật, thì anh đây sẽ kính phục anh ta. Đáng tiếc, anh ta chỉ coi học thuật là ván cầu. Mấy tháng trước, anh ta bị điều từ trường học đến một thành phố khác của tỉnh G làm công tác kinh tế.” Trình Tử Ngôn vẻ mặt ngưng trọng.
“Anh ta muốn đi con đường làm quan?” Triệu Hàm Như có chút tiếc hận.
“Ngay từ đầu anh ta đã muốn đi con đường làm quan, nhưng anh ta biết ông cụ không thích hai người anh của anh ta thành ra cảnh giác đề phòng cả anh ta. Cho nên, anh ta cố ý bày ra vẻ không tranh quyền thể, mượn cớ học thuật rời xa đấu tranh quyền lực. Anh ta càng không màng danh lợi, ổng cụ càng thấy lòng ngứa ngáy, muốn kéo anh ta về quỹ đạo, đặt không ít lực chú ý vào anh ta. Anh ta thật sự là một người thông minh, âm hiểm hơn Đường Thiệu Chi, chững chạc hơn Đường Doãn Chi, thậm chí hơn cả Đường Đức Quang. Trên đầu anh ta mang cái mũ quan chức học giả, ở trong mắt ông cụ, có thể nói anh ta là có một không hai.” Trình Tử Ngôn ăn nói chua làm.
“Sao lúc nãy anh nói ông cụ làm lơ con trai của Đường Đức Quang?” Làm gì làm lơ chứ, rõ ràng là vô cùng coi trọng.
“Ông cụ vốn làm lơ, nhưng dáng vẻ giả vờ của Đường Bình Chi rơi vào mắt ông cụ. Đáng hận nhất là anh ta còn tỏ rõ thái độ không có hứng thú với quyền lực, chỉ muốn làm được gì đó cho quốc gia, cho nhân dân. Em xem cái thái độ khoác lác đó của anh ta có đáng ghét hay không? Lúc đầu ông cụ muốn cho anh ta làm việc tại thủ đô, nhưng anh ta lại không đồng ý, nhất định đòi đến tỉnh lẻ để thể nghiệm và quan sát dân tình, lúc đó ông cụ vô cùng vui vẻ.” Trình Tử Ngôn chán nản nói, so sánh anh ta và Đường Bình Chi, nhìn là thấy rõ cao thấp.
Trình Tử Ngôn sống sung sướng ở thủ đô, đứng từ trên cao quản lý tài sản, mặc kệ người phía dưới có phục hay không. Còn Đường Bình Chi thì sao? Anh ta xuống tỉnh lẻ nắm thực quyền, vớt vốn liếng để thăng chức. Ngay cả Trình Tử Ngôn cũng cảm thấy có chút không ngóc đầu lên được trước mặt anh ta, càng không cần nói ông cụ nghĩ thế nào. “Nếu những lời Đường Bình Chi nói là thật mà không phải là ra vẻ, thì đây cũng là một chuyện tốt.” Tuy bây giờ Khúc Nhạc và Trình Tử Ngôn cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nhưng Khúc Nhạc sẽ không mù quáng tin lời Trình Tử Ngôn nói.
“Nếu anh ta không ra vẻ, thì ngày hôm nay Đường Bình Bình sẽ không phách lối tới tìm Triệu Hàm Như diễu võ dương oai.” Trình Tử Ngôn thừa nhận tâm tình anh ta có chút phức tạp, nhưng càng nhiều hơn là khách quan tỉnh táo phân tích đối thủ, “Đường Bình Chi là người có chủ kiến chân chính trong gia đình Đường Đức Quang. Ngay cả Đường Đức Quang cũng nghe lời anh ta nói. Còn Đường Bình Bình thì như như Thiên Lỗi sai đầu đánh đó của anh ta. Không có anh ta bày mưu đặt kế, Đường Bình Bình tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.”