“Chị muốn em giúp chị một chút.” Hoàng Ngân là người thẳng thắn, cũng chẳng muốn vòng vo với Tiểu Bát, cô ngắn gọn kể một lần về xung đột xảy ra giữa cô và Cao Dương Thành hôm nay, cuối cùng mới nói: “Chị không muốn từ bỏ dự án này dễ dàng như vậy, nhưng nếu chị muốn trở về, chị đoán chừng không thể nữa rồi! Cho nên, Tiểu Bát, chị hi vọng em có thể giúp chị một chút.”
“Chị Hoàng Ngân, em có thể giúp chị thế nào?”
“Là thế này, chị muốn… sau này giao bản thảo thiết kế của chị cho em, dùng danh nghĩa của em để phát biểu trong các hội nghị thẩm định bản thảo.”
Tiểu Bát không nói nên lời trước đề nghị của Hoàng Ngân.
“Cái này… có ý gì?” Tiểu Bát mơ hồ, không nghĩ ra được.
“Nói thẳng ra, hôm nay, chị có chút không phục đối với quyết định đuổi chị độc đoán của Tổng giám đốc Cao! Chị cảm thấy hành vi đó của anh ta là đang sỉ nhục chị. Chị muốn dùng thực lực của mình chứng minh với anh ta. Hôm nay anh ta đã coi thường chị! Nếu như cuối cùng anh ta thật chọn dùng phương án của chị, vậy thì chứng tỏ anh ta thật ra là tán thành tác phẩm của chị. Như vậy hôm nay anh ta đuổi chị chính là chỉ nhằm vào cá nhân chị, chính là anh ta lấy việc công trả thù riêng, chính là anh ta không có phẩm chất đạo đức, không tiết tháo!”
Tiểu Bát bị mấy chữ “chính là” của Hoàng Ngân làm sửng sốt một chút.
Cuối cùng, cô gật đầu lia lịa trong điện thoại, vỗ ngực cam đoan với Hoàng Ngân: “Chị Hoàng Ngân, chị rất có chí khí! Em ủng hộ chị! Chuyện này, em nhất định giúp!”
Hoàng Ngân tràn đầy vui mừng!
“Rất nghĩa khí! Chị cảm ơn trước nhé!”
“Chuyện nhỏ thôi chị. Nhưng, chị đưa ra phương án thì cũng phải đi xem tình hình thi công sân bãi của chúng ta một chút nhỉ? Nếu không đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cho chị?”
“Vậy không được, còn phải xem công trình thực địa một chút! Cái này dễ nói, ngày mai em có rỗi không, rỗi thì đi công trường với chị một chuyến, đến lúc đó em cho chị mượn thẻ công tác dùng một lát là được rồi!”
Hoàng Ngân hơi hối hận vừa nãy trong lúc xúc động đã quăng thẻ công tác đi mất rồi! Hay cô quay lại lấy? Thôi! Nhìn thấy vẫn khó chịu, lại còn lãng phí tiền taxi.
“Được không!”
“Vậy chuyện kia cứ quyết định thế nhé, cảm ơn em!”
Hai người lại thỏa thích tán gẫu rồi mới cúp điện thoại.
Tạm thời Hoàng Ngân không trở về Pháp, tổng công ty bên đó chắc chắn không vui, hết cách rồi, xem ra còn phải đi bệnh viện một chuyến, làm giả kết qủa ốm hoặc là gãy xương gì đó, rồi báo cáo lãnh đạo xin nghỉ ốm một thời gian.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Mấy ngày này, cả ngày lẫn đêm, Hoàng Ngân đều trốn trong phòng khách sạn không ra khỏi cửa.
Đêm khuya, Louis thấy trong phòng ngủ Hoàng Ngân vẫn sáng đèn, sau khi gõ cửa phòng vài tiếng, thấy không có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Đi vào, chỉ thấy cô ghé vào trên bàn sách ngủ thiếp đi.
Gương mặt cô trắng nõn dưới đèn bàn màu trắng, trên sống mũi cao nhỏ nhắn vẫn đeo kính mắt to gọng đen, trong tay vẫn còn cầm con chuột không chịu buông, mái tóc dài màu vàng óng bị cô tùy ý búi ở sau đầu, mấy sợi tóc lưa thưa vương trên làn da trắng mịn, khiến cho dáng ngủ say của cô càng thêm mê hoặc lòng người.
Cô thành thục mà đầy quyến rũ như vậy, càng ngày càng lộng lẫy…..!
Cô tự tin mà cố gắng như vậy, sẽ chỉ càng khiến nhiều đàn ông tranh nhau chạy theo cô hơn.
Khiến anh càng không thể buông tay.
Louis nhẹ nhàng tháo kính từ mũi Hoàng Ngân xuống, mỗi động tác đều cẩn thận từng chút một.
Vừa định lấy con chuột trong tay cô ra, thì bỗng nhiên, cơ thể mềm mại trên bàn sách giật mình, lập tức tỉnh lại.
“Đường?”
Hoàng Ngân mệt mỏi dụi dụi đôi mắt lim dim của mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú hiện ra trong ánh sáng lờ mờ: “Tại sao anh còn chưa ngủ?”
“Thấy phòng em vẫn sáng đèn, nên anh đến xem một chút.”
Âm thanh của Louis cực kỳ dịu dàng, anh hơi cúi người xuống, xích lại gần Hoàng Ngân, đưa tay, sờ lên khuôn mặt có vỏ hơi mệt mỏi của cô: “Bé cưng, em có cảm thấy mình hơi quá liều mạng với công việc không?”
Vừa nói anh vừa liếc nhìn bản vẽ trên máy tính của Hoàng Ngân, lúc này mới nói: “Không phải em đã chấm dứt hợp tác với SSE rồi sao? Tại sao còn dốc sức làm dự án này như vậy?”
“Anh yêu, anh tuyệt đối không được mách lẻo với Cao Dương Thành, không thì em sẽ thật sự giận anh đấy.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Ngân, Louis khẽ cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô: “Anh mãi mãi đứng về phía em.”
“Vậy thì tốt.”
Hoàng Ngân hài lòng gật đầu, rồi lại thở dài: “Em liều mạng như vậy còn không phải vì muốn đòi lại công bằng cho mình sao! Người này à, eo có thể khom, chân có thể quỳ, nhưng tuyệt đối không thể để người ta dẫm lên danh dự của mình! Đúng rồi, anh yêu, ở đây, anh có bạn là bác sĩ hay y tá không?”
“Đúng là có một người, thế nào, em có gì cần giúp sao?”
“Quá tốt rồi!” Hoàng Ngân lập tức nhảy cẫng lên, vội điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Là thế này, vì tạm thời em không về Pháp được, nhưng tổng công ty bên đó cứ giục về gấp, nên em muốn làm một cái bệnh án bị thương giả, xin tổng công ty nghỉ một tháng, chờ dự án này kết thúc, em lập tức bay trở về, không chần chừ thêm chút nào nữa.”
Louis kinh ngạc nhìn Hoàng Nhân cảm xúc hết sức sinh động trước mắt.
Cô bé này, quả thật chỉ vì dự án này mới nghĩ trăm phương ngàn kế không bằng lòng theo anh về Pháp sao? Hay là… thật ra là vì người nào đó không nỡ bỏ trong tiềm thức, mới không chịu rời đi chăng? Có lẽ, chỉ là bản thân cô không phát giác ra mà thôi.
“Thế nào?”
Thấy Louis không trả lời, chỉ nhìn mình cằm chằm, Hoàng Ngân nghiêng đầu, cũng học dáng điệu của anh nhìn anh chăm chú, cuối cùng, nháy mắt nói: “Anh yêu, nếu như rắc rối quá thì bỏ đi, em cũng không nên để anh vì em đi lấy lòng người khác.”
“Không rắc rối.” Louis lắc đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Hoàng Ngân, khóe miệng tràn ra ý cười nhẹ nhàng nhưng lại mang theo đau khổ: “Anh đúng là… hơi ghen rồi.”
“Ghen ư?”
Hoàng Ngân mở to mắt, con ngươi lồi ra, trừng mắt nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, đến tận khi không ra dấu vết đùa giỡn nào trong mắt anh, lúc này Hoàng Ngân mới thu biểu lộ lại: “Thật à? Tại sao chứ?”
Louis ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Ngân: “Em nói là tại sao chứ?”
Hoàng Ngân cắn cắn môi, chỉ nhìn anh không nói gì.
Louis cũng im lặng thật lâu, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hoàng Ngân, ôm cô trong tay mình, nhẹ nhàng, thương tiếc từng chút từng chút một, đầy cưng chiều vuốt ve cô.
Thật lâu…
“Em yêu, cùng anh về Pháp đi!”
Hoàng Ngân hơi sửng sốt.
Louis ngẩng đầu lên: “Anh nghiêm túc đấy. Về Pháp, chúng ta kết hôn, có được không?”
Hoàng Ngân hơi xúc động.
Nhìn đôi mắt tràn ngập chân tình đó, rõ ràng Hoàng Ngân cảm thấy tim mình hơi không kìm chế được đập mạnh…
Đối mặt với lời cầu hôn của một người đàn ông hoàn hảo, muốn nói không kích động, không căng thẳng, đó nhất định là giả.
Hoàng Ngân im lặng rất lâu, thậm chí cô cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại anh, cũng không biết nên trả lời anh cái gì.
“Việc đó…”
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, cô chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, cười nói: “Đây là anh cầu hôn em phải không?”
“Đúng.”
Nào ngờ Louis quả thật khẽ gật đầu, như một quý ông, mỉm cười: “Anh nghiêm túc cầu hôn em.”
Nói xong, anh thành kính quỳ một chân trên đất, giống như làm ảo thuật, từ trong túi áo vét móc ra một hộp gấm nhỏ tinh xảo, hai tay mở ra, bên trong là một nhẫn cưới kim cương kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo.
Viên kim cương trên mặt nhẫn có hình dáng rất đẹp, lại cực kỳ đáng yêu….trái bí đỏ nhỏ?
Hoàng Ngân buồn cười.
Louis cũng cười theo, anh tao nhã lấy nhẫn cưới từ trong hộp gấm ra, nâng bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Ngân lên, còn không đợi cô kịp phản ứng, đã đeo chiếc nhẫn vào ngón nhẫn của cô.
Kích thước vừa vặn, không lớn không nhỏ, rõ ràng đánh theo cỡ tay cô.
Hoàng Ngân khẽ giật mình, hơi cuống: “Đường…”
“Bé cưng, đừng vội tháo nó xuống.”
Louis đè bàn tay nhỏ của cô xuống: “Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ, em biết mà, anh sẽ không ép em! Nhưng, em nhất định phải đồng ý với anh, suy nghĩ thật kỹ, dùng trái tim chân thành của em cân nhắc nghiêm túc! Đương nhiên, anh cũng ích kỷ hi vọng em cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng, dù sao anh chậm hơn anh ta rất nhiều năm. Hoàng Ngân, đồng ý với anh, trước khi em cho anh đáp án, không cần vội tháo chiếc nhẫn này xuống, dù là để ở trên tay em lâu một phút, đối với nó mà nói, cũng là một việc tốt đẹp…”
Nghe vậy, mũi Hoàng Ngân cay xè.
Người đàn ông trước mắt này, dâng hiến tình yêu cho cô chưa từng ích kỷ, dâng hiến cho người nhà của cô, mỗi lần đều khiến cô cảm động nước mắt lưng tròng.
Thỉnh thoảng Hoàng Ngân cũng nghĩ, gả cho anh ấy đi! Thật không có gì không tốt? Không phải sao?
Thế nhưng…
Thế nhưng, vẫn luôn… không hạ quyết tâm được!
Cô không biết rốt cuộc bản thân mình thế nào?
Chắc là trúng tà rồi!
“Đường, em đồng ý với anh, nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ!”
Cô nhất định không thể phụ tình yêu của anh đối với mình!
Louis đứng lên, lại không hỏi ý kiến Hoàng Ngân, trực tiếp ôm nàng từ trên ghế lên, đi về phía giường.
“Em yêu, hãy ngủ một giấc thật ngon, về việc chứng minh em bị thương, ngày mai anh sẽ giúp em liên hệ với bác sĩ giỏi.”
Louis ôm Hoàng Ngân đặt xuống giường.
Hoàng Ngân bĩu môi: “Nhưng bản vẽ của em còn chưa xong.”
“Cứ để đó đã, ngày mai lại tiếp tục, tạm thời bình tĩnh được không?”
Anh tháo búi tóc của Hoàng Ngân xuống, lại dùng tay cẩn thận cởi sợi dây thun sau gáy ra.
“Được rồi, vậy em đi ngủ trước!” Rốt cục, Hoàng Ngân khẽ gật đầu đồng ý.
“Ngoan.”
Louis cúi đầu, in một nụ hôn yêu thương lên trán Hoàng Ngân.
“Ngủ ngon, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp.” Hoàng Ngân cũng chúc anh ngủ ngon.
Đêm nay, Hoàng Ngân đã định trước là không ngủ được.
Lúc cô gọi điện đường dài cho Dương Dương, kể chuyện cầu hôn, Dương Dương đúng là vô cùng hưng phấn.
“Mẹ, vậy có phải sau này con phải đổi tên rồi không?”
“Đổi tên?”
Hoàng Ngân nhíu mày: “Đổi cái gì?”
“Đường. Hướng Dương? Louis. Hướng Dương? Alfonso. Hướng Dương?”
“…”
Hoàng Ngân vừa buồn cười vừa tức giận: “Cứ như vậy con vội đổi họ của mẹ rồi?
“Con không thể đợi được muốn mẹ đổi họ.”
Ở đầu dây bên kia thằng bé trịnh trọng nói.
Giọng điệu nghiêm túc như ông cụ non lại khiến lòng Hoàng Ngân hơi chua xót.
“Dương Dương…” Hoàng Ngân gọi một tiếng: “Con hi vọng chú Đường làm bacon sao?”
“Con từ chối trả lời vấn đề này!”
Hoàng Ngân kinh ngạc, cô tưởng thằng bé sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.
“Tại sao vậy?” Hoàng Ngân ngồi dậy.
“Bởi vì, con đều nghe theo mẹ.”
Hoàng Ngân sững sờ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lập tức hiểu rõ ý của con trai.
Thật ra, thằng bé chỉ cần cô hạnh phúc là được!