Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 188: Lý trí vụn vỡ

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

Sau đó, anh vừa cúi đầu xuống đem theo sự chiếm hữu mãnh liệt cắn vào cổ của Hoàng Ngân.

“Aaaaa~”

Hoàng Ngân đau quá kêu lên: “Đau!!”

Đau sao?

Trái tim của Cao Dương Thành anh đây, bị cô đâm cho còn đau hơn thế này!!

“Cao Dương Thành, tên khốn nhà anh, anh dám cắn tôi!!”

Hoàng Ngân gắng sức tách đầu anh đang đặt nơi cổ cô, đau đến nỗi chảy nước mắt.

Cao Dương Thành cảm thấy được vị máu tanh nơi đầu lưỡi, lúc này mới bỏ cô ra.

Vết cắn ở trên chiếc cổ trắng nõn nà trông có chút lộ liễu, rỉ ra vệt máu nhàn nhạt, nhuộm đỏ đôi mắt của anh.

Anh thở dài, đôi mắt đỏ thẫm vương chút xót xa…

Hoàng Ngân lúc này mắt đỏ hết lên, bị bức đến mức không biết làm thế nào liền nhào về phía cổ anh: “Anh dám cắn tôi! Tôi cũng phải cắn lại!! Cắn lại anh…!!”

Hoàng Ngân nghĩ bản thân mình bị bắt nạt, cả hàm răng, mạnh mẽ cắn vào yết hầu quyến rũ của anh.

Sức của cô cũng không kém anh là bao.

Cao Dương Thành bị cắn đau khó chịu kêu lên một tiếng nhưng không hề động đậy, để mặc cho cô hoành hành cắn từng nhát từng nhát một lên cổ anh.

Đôi môi nhỏ mềm mại mơn chớn trên da thịt anh, hơi thở của Cao Dương Thành càng lúc càng nặng nề, anh nhịn không nổi nghiêng đầu qua, một lần nữa ngậm chặt gáy cô, tùy ý trên làn da mịn màng của cô, triền miên không dứt.

Cô cắn, anh hôn.

Động tác của cô vô cùng thô bạo, nhưng động tác của anh lại rất diụ dàng, chỉ sợ rằng bản thân sẽ làm đau cô.

Cuối cùng, có lẽ do Hoàng Ngân bị anh vờn cho không trụ được nữa, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, hai má ửng đỏ: “Cút ra!!”

Cao Dương Thành dơ tay giữ chặt khuỷu tay cô, ngang ngược kéo cô vào lòng mình lần nữa, ánh mắt thâm tình, đỏ rực, ấm áp: “Em có tự tắm được không?”

“Được.”

Hoàng Ngân không nhìn anh, gật đầu.

Đôi má đỏ ửng của cô hơi nong nóng, cổ của cô cũng theo đó mà nóng ran lên.

Ánh mắt Cao Dương Thành quệt qua gáy của cô, ở đó hiện lên rõ ràng dấu hôn của anh, cổ họng anh hơi khô khan, ở nơi mẫn cảm nào đó vốn đã dâng trào hết cả lên rồi.

Đáng chết!

“Được, bên phải vòi là nước nóng, bên trái là nước lạnh! Khăn tắm là chiếc màu xám, áo choàng tắm của anh ở bên đó! Không được ngâm bồn! Biết chưa?”

Anh chu đáo chỉ cô từng chút một.

“Biết rồi.”

Anh nói nhiều quá!!

Tóc của Hoàng Ngân ướt đẫm do thấm mồ hôi, anh sợ cô sẽ bị cảm, không để cô lề mề thêm nữa, thấy cô cũng tỉnh rượu đôi chút liền quay người đi ra khỏi phòng tắm.

Cao Dương Thành ngồi trên sa pha đọc báo, tiếng nước chảy “róc rách” truyền ra từ phía phòng tắm, khiến tim anh loạn nhịp nhẹ.

Trên cổ dường như vẫn còn vương lại hương vị của cô, dịu dàng ấm áp, khiến anh xém chút nữa không thể khống chế được bản thân.

Suốt bốn năm nay, cảm xúc khi bên cô anh chưa bao giờ quên, cũng chưa từng ngừng mong nhớ về cô, cơ thể anh như sợi dây bị kéo căng, chỉ thiếu mỗi bước bộc phát ra…

Anh hận một nỗi không thể đè người phụ nữ đang ở trong phòng tắm kia xuống giường, bỏ mặc tất cả mà chiếm lấy cô!

Nhưng anh vẫn không thể!

“Bịch!”

Từ phòng tắm đột nhiên truyền tới một tiếng va đập đau đớn.

Cao Dương Thành lo lắng vứt tờ báo trong tay chạy nhào về phía nhà tắm…

Cùng với lúc anh mở cửa phòng tắm ra, “Oa…” tiếng khóc truyền ra từ phía nhà tắm.

Mở cửa ra thì thấy tấm lưng nhỏ của Hoàng Ngân, bối rối ngồi trên sàn nhà, vòi hoa sen trên đầu cô vẫn không ngừng chảy ‘rào rào’, toàn thân ướt hết, mái tóc xoăn vàng dính chặt vào bả vai cô, phóng đãng vô cùng.

Hoàng Ngân cứ như đứa trẻ, “Oa oa” khóc lớn, Cao Dương Thành không có tâm trạng đâu để thưởng thức cảnh tượng gợi cảm trước mặt, vội vàng lao vào trong nước bế Hoàng Ngân đang ngồi bệt trên sàn lên.

Hoàng Ngân vừa nhìn thấy anh liền ôm anh rất chặt, hai chân vòng lấy eo anh, ngồi lên chân anh, đầu dựa vào vai anh, khóc không ngừng.

Tiếng khóc tủi thân ấy như răng cưa cứa vào trái tim Cao Dương Thành.

Anh đau lòng ôm trọn Hoàng Ngân người ướt đẫm vào trong lòng: “Có bị thương không?”

Anh cúi đầu kiểm tra một lượt người Hoàng Ngân từ trên xuống dưới, con ngươi dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm.

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người phụ nữ mình thích không một mảnh vải che thân thì khó lòng mà cưỡng lại được, huống hồ giờ cô lại còn đang ngồi trong lòng anh…

Vài sợi tóc xõa xuống bờ vai trắng mịn gợi cảm của cô, từng giọt nước lăn xuống theo xương quai xanh quyến rũ, men theo bờ ngực căng tròn, trượt dần xuống vùng cấm kị hồng hồng kia của cô…

Cao Dương Thành cảm nhận được máu của mình như đang cuộn trào sôi sục lên, thân dưới nóng đến mức như bị bỏng.

Anh…muốn cô!!

Yết hầu quyến rũ động đậy, giọng nói khàn khàn: “Đừng khóc nữa…”

Bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt lưng cô, vỗ về cô đang trong trạng thái xúc động.

“Đau….”

Hoàng Ngân khóc dữ dội, không dừng lại nổi.

Cánh tay đang ôm lấy cổ anh ngày càng siết chặt lại.

Cao Dương Thành một tay nâng cô đang cuộn chặt lấy hai chân mình, xót xa hỏi cô: “Đau ở đâu? Nói với anh, anh xem giúp em.”

Hoàng Ngân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, bàn tay nhỏ bé sờ sờ vào bờ mông mềm mại của mình, khóc “Oa” lên: “Đau mông…”

“…”

Cao Dương Thành trầm mặc mấy giây.

“Do ngã nên đau?”

Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn, dịu dàng hỏi Hoàng Ngân trong lòng mình.

Giọng điệu triền miên như rót mật vào tim Hoàng Ngân, khiến cô si mê.

Bàn tay to của anh đặt lên mông của Hoàng Ngân, nhẹ nhàng thay cô xoa bóp, mỗi động tác đều kiên nhẫn như đang đối xử với một đứa trẻ.

“Bị đánh đau đó…”

Hoàng Ngân tủi thân bĩu cao miệng lên.

“Ăn nói lung tung.”

Cao Dương Thành trêu cô, bàn tay đang để trên mông cô nóng ran, cổ họng càng lúc càng khô, giọng nói lại càng khàn hơn nữa: “Anh sao lại nỡ đánh em được.”

Anh không hề dấu diếm cảm xúc chân thật từ trái tim mình, bởi vì anh biết, cô say rồi.

Một tay vuốt lên mấy sợi tóc xõa xuống che trước mặt trên trán cô, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đỏ hây hây của cô, ánh mắt thâm tình.

“Nhưng rất đau..”

Hốc mắt Hoài Nam ngấn lệ.

Dáng vẻ đó khiến Cao Dương Thành thấy vừa xót vừa lo lắng.

“Ngã đau thế, đế anh xoa bóp cho em.”

Cao Dương Thành hơi hối hận vì vừa nãy để cô đứng tắm một mình.

Từ trên ngã xuống đất như thế, mông không đau sao được?

Hoàng Ngân tựa vào vai anh, ngồi trong lòng anh, hai chân vẫn vô tư cuốn lấy vòng eo săn chắc của anh, nước từ trên tóc chảy xuống dưới lưng cô, thật thoải mái…

Cô buồn ngủ quá…

“Em muốn đi ngủ…”

Hoàng Ngân tựa đầu vào vai anh, miệng líu ríu.

“Ngân Ngân, em phải tắm trước đã.”

Ngửi thấy hương thơm tươi mát tỏa ra từ người cô, vùng dưới của Cao Dương Thành căng cứng.

Hoàng Ngân không để ý đến anh, người không động đậy.

Cao Dương Thành cũng không đánh thức cô, không biết là cô ngủ thật hay thế nào, nói chung là tựa vào người anh không cựa quậy.

Anh chỉ còn cách lấy nước dội lên người cô một lượt, không còn tiếp tục vuốt ve cơ thể cô nữa, vì lâu dần người chịu phạt vẫn chỉ có anh.

Quấn lấy khăn tắm rồi bế Hoàng Ngân ra ngoài, để cô ngồi lên giường.

Hoàng Ngân vẫn chưa ngủ, đôi mắt nhìn thẳng anh.

Mái tóc dài bị khăn tắm cuộn chặt, từng giọt nước vẫn đang “tí tách tí tách” rơi, đương nhiên Cao Dương Thành lúc này cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Áo sơ mi mặc trên người sớm đã ướt nhẹp, dính chặt vào cơ thể tráng kiện của anh, lộ ra đường nét cơ bắp to lớn, dáng vẻ đó, quyến rũ đến mức khiến người khác muốn phạm tội.

Vùng dưới của anh thì…

Vốn đã căng cứng như vậy, giờ lại bị thấm nước nên càng lộ rõ hơn nữa.

Vị hoóc-môn nam tính từ trên người anh tỏa ra đầy tinh tế, đôi mắt to tròn của Hoàng Ngân như nhìn thấu anh không xót lại chút gì.

Đôi mắt đẫm lệ, mang theo chút tình ý, trong phút chốc sáng bừng lên, gian gian.

Cao Dương Thành nắm bắt được suy nghĩ của cô, cổ họng khô khốc, véo khuôn mặt nhỏ bé của cô, cười: “Đáng ghét!”

Má Hoàng Ngân đỏ lên, cô hất tay anh ra, có chút hơi mất tự nhiên.

Cao Dương Thành khó chịu ho lên một tiếng: “Sấy tóc cho khô trước đã.”

Vừa nói xong anh liền quay lại phòng tắm lấy máy sấy tóc, cắm đầu dây máy sấy tóc vào, đưa cho Hoàng Ngân: “Tự em sấy tóc đi, anh đi thay bộ quần áo rồi quay lại.”

Hoàng Ngân nhận lấy máy sấy tóc từ tay anh, mở ra, hướng về phía mặt mình sấy loạn lên.

Sấy cho mái tóc ướt dài của cô không ngừng bay về phía đằng sau, dáng vẻ đó của cô trông ngốc nghếch lại cực kì đáng yêu.

Cao Dương Thành phì cười: “Là sấy tóc chứ không phải là sấy mặt.”

Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, giúp cô di chuyển nó lên trên đỉnh đầu, thấy cô cuối cùng cũng cầm đúng cách mới bỏ tay ra, vỗ vỗ đầu cô rồi mới quay người đi vào phòng thay đồ.

Anh thay quần áo ở trong, bên ngoài tiếng máy sấy tóc vẫn đang kêu đều đều.

Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy thứ âm thanh này khiến con người ta thấy rất cảm động, cảm giác như đang yêu vậy.

Anh ở bên trong làm việc khác, người vợ thuộc về anh lại ngồi ở bên ngoài làm việc không giống anh, tuy không cùng ở một không gian, tuy không cùng nhau làm chung một việc, nhưng trái tim anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tràn ngập yêu thương.

Cao Dương Thành không hiểu tại sao tốt nay anh lại mất kiểm soát đưa cô đến đây như vậy, anh nghĩ rằng bản thân mình có thể giữ được bình tĩnh, nhưng anh phát hiện ra rằng, chỉ cần đối mặt những chuyện liên quan đến cô, sức kiểm soát có lớn đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng nhằm nhò gì!

Anh ở trước mặt cô, hết lần này đến lần khác đánh mất đi chính mình! Đây…nhất định không phải chuyện tốt lành gì!

Anh ở trong gương, gương mặt lạnh lùng đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt tình tứ dịu dàng trong nháy mắt được thay thế bằng sự lạnh nhạt.

Một con người máu lạnh như anh, làm thế nào có thể một lần nữa dẫn cô vào trong?

Cao Dương Thành thay xong bộ đồ ngủ, từ trong phòng thay đồ đi ra, tiếng máy sấy tóc vẫn đang kêu “khu khu”, nhưng người phụ nữ đang nằm trên giường kia lại…

Ngủ rồi!

Mái tóc ướt phủ lên trên cơ thể kiều diễm không mảnh vải che thân của cô, giọt nước từng chút một thẩm thấu vào da thịt cô.

Cao Dương Thành chau mày.

Ngồi trên giường, vội ôm Hoàng Ngân đang đắm chìm vào giấc ngủ lên, “Ngân Ngân, sấy tóc khô trước đã rồi ngủ.”

Nếu cứ như vậy mà ngủ, mai tỉnh dậy đầu nhất định sẽ rất đau.

Anh bế Hoàng Ngân đang ngủ mê man dậy, đầu cô nặng thật, người khẽ lay, đầu cô ngả vào lòng anh, áp vào ngực anh khiến anh không thể đứng dậy.

“Sấy tóc cho khô rồi ngủ, được không em?”

Cao Dương Thành cực kì nhẫn nại dỗ dành cô.

Những gì anh vừa nghĩ lúc ở trong phòng thay đồ, lại một lần nữa bị anh ném hết ra ngoài.

Cả đời này xác định rằng gặp phải cô, lý trí của anh sẽ chỉ là con số không.

“Không được…”

Chọn tập
Bình luận