Hương vị quyến rũ tràn ngập trong không gian hẹp càng nồng đậm, càng mãnh liệt hơn…
“Học để phục vụ nó thật tốt…”
Giọng Cao Dương Thành khàn khàn, đầy mê hoặc vùi trong lòng Hoàng Ngân.
Sự mời gọi khiến đầu óc Hoàng Ngân sục sôi, gò má ửng hồng dần lan tràn trong đôi mắt, hai tay cô chống lên khuôn ngực rắn chắc của anh, bất lực lắc đầu: “Tôi… tôi không biết…”
“Không biết thì học…”
Cao Dương Thành nở nụ cười hiếm hoi.
Hơn nữa, sự kiên nhẫn vô cùng tốt.
Bàn tay ướt át nắm lấy đôi tay nhỏ đặt trước ngực mình của Hoàng Ngân, để cô men theo đường cơ bắp tự do trượt xuống phần bụng rắn rỏi…
Trái tim của Hoàng Ngân chợt nảy mạnh…
Hơi thở dồn dập, đôi mắt trong veo co rút, khuôn miệng nhỏ của cô không kiềm nén được thốt lên, sắc mặt lập tức đỏ rực như lửa, cô sợ đến mức vung tay định trốn, bàn tay to mạnh mẽ ấn lại khiến cô không thể thoát được.
“Anh…”
Hoàng Ngân sợ hãi.
Đôi mắt của cô như ẩn một lớp sương mờ, cô cắn môi, sợ hãi vô tội nhìn anh.
Nói thật, đối mặt với sự gần gũi của anh, trong lòng Hoàng Ngân thực sự rất sợ.
Bàn tay nhỏ bé hoảng loạn níu chặt áo sơ mi của anh, mà tay kia thì run lập cập.
“Shit…”
Khi cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, toàn thân Cao Dương Thành cứng lại, ngay cả hơi thở cũng tựa như ngừng lại một giây.
Mày kiếm nhíu chặt, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng tuôn ra theo thái dương, anh không nhịn được khẽ hừ một tiếng thỏa mãn.
Không thể không thừa nhận, bốn năm trời không hề có phụ nữ chạm vào, đột nhiên được như vậy, anh gần như sắp không chịu nổi.
Mà tay của Hoàng Ngân bị anh nắm thật chặt, không mảy may động đậy.
Lại có thể cảm nhận được chút ướt át vì hưng phấn tràn ra trong tay cô, mặt của Hoàng Ngân đỏ tới mang tai: “Anh… Tôi…”
Cảm giác dính dính trong lòng bàn tay khiến cô xấu hổ vô cùng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, lời nói không mạch lạc.
Cổ họng của Cao Dương Thành khẽ động, tiếng nói hơi nghẹn mê hoặc Hoàng Ngân: “Nhúc nhích nào…”
“Tôi… tôi không muốn, không biết…”
Hoàng Ngân lo sợ đến mức sắp khóc, nước mắt trong suốt vương trên lông mi dài, yếu đuối bất lực, cô hoảng sợ lắc đầu: “Không muốn, không muốn…”
Cô muốn rút tay về, nhưng vô số lần cố gắng đều thất bại.
Tay của Cao Dương Thành nắm lấy cằm của cô, đôi mắt sâu thẳm nóng rực nhìn khuôn mặt nhỏ ấm ức của cô: “Ngay cả tố chất cơ bản để làm một người tình cũng không có, làm sao hầu hạ ông chủ của cô?”
Nghe thấy lời nói này, Hoàng Ngân cũng sợ anh sẽ đổi ý, khẽ hít một hơi, che giấu sự ngượng ngùng trong đôi mắt, lấy hết can đảm thử một lần.
Hơn nữa, tuyệt đối chỉ là một chút mà thôi…
Nhưng, cứ từng chút như vậy, Hoàng Ngân cảm nhận rất rõ lông mày anh nhíu chặt, khóe mắt giãn ra, nhuốm lớp sương mờ, trong hơi thở còn có sự rên rỉ hưng phấn…
Đọc FULL truyện làm vợ bác sĩ tại Vietwriter.com
Trong lòng bàn tay ngày càng ẩm ướt…
“Yêu tinh nhỏ…”
Những từ ngữ mập mờ thốt ra từ khóe môi, lộ vẻ sung sướng không chút che giấu.
Bàn tay của anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ dạy cho kẻ vụng về như cô…
“Xong… Xong chưa?”
Tay của Hoàng Ngân hơi mệt.
“Chưa…”
Tiếng nói khàn khàn đáp lại Hoàng Ngân.
“Dường như ngày càng khó chịu, làm sao bây giờ?”
Lúc anh nói câu này, khuôn mặt rất ấm ức.
Hoàng Ngân vừa xấu hổ vừa giận.
Xấu hổ và giận đến mức dùng tay kia đánh anh.
Biểu cảm và hành động của Hoàng Ngân đối với anh mà nói chính là sự mê hoặc chí mạng…
Đôi mắt u mê của anh trầm xuống, đôi mắt đen càng sâu thẳm.
Bỗng nhiên, anh hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú vùi vào khuôn ngực mềm mại ngọt ngào của Hoàng Ngân không chút báo trước…
“A…”
Hoàng Ngân kinh ngạc khẽ hét.
Giữa lúc Hoàng Ngân đang đắm chìm trong khoái cảm anh mang đến cho mình, mắt cô khẽ liếc, đột nhiên nhìn thấy… Phạm Thái?
Lúc này, anh ta đang đứng ngoài xe của bọn họ, đưa lưng về phía bọn họ, cái đầu gắn tóc giả dáo dác nhìn quanh, tựa như đang tìm gì đó.
Hình như đang tìm xe của mình!
Trong chớp mắt, Hoàng Ngân sợ đến mức mặt trắng bệch, cơ thể đỏ ửng của cô bắt đầu không yên phận giãy giụa trong lòng Cao Dương Thành: “Có người, có người… Đừng như vậy, Cao Dương Thành…”
“Đừng náo loạn.”
So với sự hoang mang của Hoàng Ngân, người đàn ông vùi trong ngực cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Cô cầu xin anh buông tha: “Đừng làm ở đây được không? Người bên ngoài đều có thể nhìn thấy…”
Cô xấu hổ, vươn bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt của Cao Dương Thành: “Phạm Thái, Phạm Thái ở bên ngoài, tôi không muốn bị anh ta thấy.”
Vừa nghe hai chữ này, Cao Dương Thành sững người, bỗng dưng ngẩng lên khỏi ngực của cô.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh như khối băng.
Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Hoàng Ngân, nghiêng đầu, thản nhiên nhìn về phía bóng lưng khiến anh căm ghét, anh nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Ngân: “Đỗ Hoàng Ngân, khẩu vị của cô nặng đến mức tôi thấy buồn nôn.”
Nghe thấy lời này, Hoàng Ngân sửng sốt, sau đó ấm ức chu môi, một nắm đấm xấu hổ giận dữ đập vào khuôn ngực rắn chắc của anh: “Anh nói bậy bạ gì đó! Anh ta là đối tượng xem mắt mẹ tôi nhờ người tìm cho tôi, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh không nghe thấy lúc anh ta đi đã nói gì sao? Anh ta nói rằng phải nói với mẹ của tôi, nếu anh ta thấy chuyện trên xe của chúng ta, anh ta sẽ… Ư ư…”
Hoàng Ngân chưa kịp nói hết, đôi môi đã bị Cao Dương Thành ngang ngược chặn lại.
“Tôi không muốn nghe thấy bất kỳ chuyện gì liên quan đến người đàn ông khác trong miệng cô, cho nên, câm miệng!”
Giọng nói ngang ngược phát ra từ hai đôi môi giao nhau, phút chốc, Hoàng Ngân cảm thấy mắt tối sầm lại, rèm cửa sổ xe cũng đồng thời rơi xuống, hoàn toàn ngăn cách hai người đang mờ ám với thế giới bên ngoài xe.
Hoàng Ngân không ngờ người này lại thực sự làm vậy.
Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt khi rèm cửa sổ rơi xuống.
“Ư ư…”
Hoàng Ngân được anh hôn đến mức tình mê ý loạn, tất cả lý trí đều đã sụp đổ cùng với nụ hôn ấy.
Và nụ hôn ấy lại kết thúc.
Mà anh có vẻ vẫn chưa đã.
Tiếp theo, anh hơi cúi người, không đợi Hoàng Ngân phản ứng kịp, đôi môi của anh lại tấn công vào ngực cô.