Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 175: Anh chính là ba của dương dương

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

“Em nói đi.”

Louis cổ vũ cô.

Cho dù anh biết rõ, có thể lời nói của cô là điều mà anh ta không quá thích nghe.

Hoàng Ngân nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh cũng biết, suốt bao nhiêu năm qua, vị trí của anh trong lòng em… Thật sự, không hề thấp hơn so với bất kỳ người nào, tuy rằng anh và em không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ nào cả, nhưng trong lòng em. Dương Dương và cả mẹ em nữa, anh vẫn luôn là người quan trọng nhất! Em… em không nỡ làm tổn thương anh, càng không nỡ lừa gạt anh. Nhưng… Anh đối xử với em tốt như vậy, mà em lại không hề có chút tự tin nào với chính mình cả! Em…”

“Em yêu à.”

Louis gọi cô, cắt ngang lời mà cô nói, khóe miệng vẫn là nụ cười ấm áp cưng chiều như cũ: “Nói cho anh biết, em muốn nói gì với anh?”

Hoàng Ngân cắn môi, đôi mắt rưng rưng khó xử nhìn anh.

“Không biết phải mở miệng như thế nào, vậy thì hãy nghe anh nói, có được không?”

Anh đối xử với cô vẫn luôn dịu dàng và có kiên nhẫn như vậy.

“Được.”

Hoàng Ngân ngoan ngoãn gật đầu.

“Hai chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Tính ra cũng đã bốn năm. Em nói với anh không dưới mười lần rằng, trong suốt bốn năm ở Pháp, nếu như không có anh ở bên cạnh thì có lẽ trái tim em sẽ vĩnh viễn không thể có ánh mặt trời được nữa. Thế nhưng, em có từng nghĩ qua rằng, nếu như cuộc đời của Louis này không có ánh sáng mặt trời mà em mang lại suốt bốn năm qua thì có lẽ anh ta cũng không thể sống thoải mái như hiện tại được. Tình cảm giữa người với người đều là sự tương tác qua lại với nhau, anh yêu em, không chỉ bởi vì tình yêu thôi đâu. Em nhận lấy sự dịu dàng của anh dành cho em, em áy náy, nhưng mà, cho dù một ngày nào đó anh sẽ có người yêu mới thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. Bởi vì, tình cảm của anh đối với em ngoại trừ tình yêu ra thì còn có cả tình thân nữa. Tình thân là quý giá nhất, mặc kệ sau này như thế nào thì chúng ta mãi mãi cũng sẽ là người một nhà, em hiểu không?”

Nước mắt của Hoàng Ngân không ngừng chảy xuống theo lời nói của Louis: “Thật không? Chúng ta thật sự sẽ là người một nhà sao?”

Cô hỏi xong thì lại càng khóc lớn hơn, đôi mi thanh tú cùng cái mũi nhỏ đều nhăn nhó hết cả lại: “Làm sao bây giờ? Em sợ, em sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ phải tách nhau mà không hiểu lý đó… Nhưng mà, em lại càng sợ sẽ làm lỡ dở anh cả một đời.”

“Em hy vọng anh tìm bạn gái?”

Louis thấp giọng hỏi cô, giọng điệu hơi căng thẳng.

“Không, không phải.” Hoàng Ngân vội vàng lắc đầu: “Anh cũng biết là em không hy vọng anh mơ hồ tìm đại một cô gái nào đó làm bạn gái mà, em hy vọng anh sẽ thuận theo tự nhiên, lúc người kia xuất hiện thì đưa tay ra bắt lấy, chứ không phải là…”

“Nhưng mà hiện tại anh cũng đang tìm đủ mọi cách để giữ chặt lấy cô ấy. Nhưng… hình như công sức của anh bỏ ra vẫn chưa đủ.”

Anh ta vẫn cười như cũ, chẳng qua là bên khóe miệng mơ hồ đã có thêm phần cay đắng.

Trái tim Hoàng Ngân cảm thấy đau xót, đôi mắt tràn ngập nước mắt khẽ cụp xuống: “Thật xin lỗi.”

Ngoại trừ xin lỗi ra thì cô không biết có thể nói cái gì cho phải nữa.

Nói cái gì cũng đều không thích hợp, nói cái gì có lẽ cũng sẽ làm anh bị tổn thương.

Cái người đàn ông thật lòng yêu thương cô này, cô nên làm thế nào mới có thể trao lại một phần tình yêu cho anh đây? Thật ra cô cũng thật sự thương anh, cũng yêu anh hơn cả sinh mạng của mình, thế nhưng cái loại yêu này, đến tột cùng cũng không phải là tình yêu rung động…

“Bé cưng, hôm này chúng ta không cần tiếp tục nghiên cứu vấn đề này nữa có được hay không? Cứ giống như em nói vậy đó, chúng ta nên thuận theo tự nhiên, OK?”

“OK.”

Hoàng Ngân khẽ gật đầu.

“Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

Louis khẽ vỗ vào sau gáy Hoàng Ngân, dỗ dành cô.

“Không được, em vẫn còn chuyện chưa nói xong.” Hoàng Ngân không đi.

“Được, vậy em nói đi.”

Louis kiên nhẫn đợi cô.

“Người đàn ông vừa rồi kia…”

Hoàng Ngân nói đến đây có hơi dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Louis ở phía đối diện, cô chỉ thấy anh cũng đang híp mắt lại, liếc nhìn cô như có điều gì đó suy nghĩ, Hoàng Ngân mấp máy bờ môi khô khốc: “Cái vị họ Cao vừa nãy kia, anh ta chính là ba của Dương Dương…”

Âm thanh vừa dứt, quả nhiên cả căn phòng đều trở nên yên lặng.

Hoàng Ngân rõ ràng nhìn thấy cặp lông mày tuấn mỹ kia của Louis có hơi nhăn lại, trái tim của cô cũng vì vậy mà khẽ co lại vài phần, rồi lại thấy anh nhanh chóng giãn hai hàng lông mày ra, khẽ nhếch lên, khóe miệng hơi cong: “Ánh mắt không tệ.”

Hoàng Ngân nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cũng hơi cong cong, chẳng qua nụ cười bên môi lại có chút cay đắng.

“Anh kết hôn rồi.”

Hoàng Ngân tổng kết.

“Ừ.” Louis đồng ý gật đầu, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn về phía Hoàng Ngân: “Còn muốn trở lại bên cạnh anh ta sao?”

“Chính là lúc nãy, khi em nhìn thấy anh ta, trái tim vẫn còn đập loạn xạ…” Hoàng Ngân hít sâu một hơi, mũi hơi chua xót: “Nhưng mà, anh ta đã kết hôn rồi! Hơn nữa, người tử tế vẫn còn rất nhiều. Hiện tại trong lòng em đang rất rối loạn, nhưng lý trí nói với em rằng em cần phải tránh xa anh ta ra…”

Hoàng Ngân giống như đang niệm chú, tự lầm bầm với chính mình: “Em nghĩ em thật sự nên đi ngủ một giấc thật ngon, nghiêm túc suy nghĩ một chút xem sau này nên dùng bộ dạng nào để đối diện với anh ta.”

Hoàng Ngân thật sự đang có chút hoảng loạn.

“Được! Vậy thì ngoan ngoãn đi ngủ đi, gặp ác mộng thì hãy gọi anh, anh ở ngay bên cạnh em.”

“Được.”

Hoàng Ngân kéo cơ thể mảnh mai của mình trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách, ở lại trong căn phòng vắng vẻ lúc này chỉ còn lại lẻ loi một mình Louis.

Anh ta đi đến trước quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu nho Chardonnay, hương vị của rượu đỏ, vào miệng liền có chút chua chua, bên trong vị chua còn có thêm vài phần đắng chát.

Khu biệt thự Cẩm Sơn.

Người giúp việc- dì Trần đang cung kính nhận lấy chiếc áo vest của Cao Dương Thành cởi ra.

“Cậu chủ, vừa rồi ông chủ của CLB Lạc Lạc có đưa một cô gái tới đây, nói đó là người mà ngài muốn, hiện tại đã tắm xong, đang đợi ngài ở trong phòng rồi.”

“Ừ.”

Cao Dương Thành lạnh nhạt trả lời một tiếng, đôi chân dài bước đi, tâm trầm đi lên tầng hai.

Đối với cô gái mà dì Trần vừa nhắc tới, anh không có biểu hiện ra bất kỳ thái độ gì.

Bên trong phòng tắm rộng rãi.

Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo những cơ bắp cường tráng của anh, bọt nước lan khắp làn da màu lúa mạch của anh, hương vị hormone nam tính tỏa ra khắp phòng tắm.

Anh ngửa đầu, nhắm mắt, tùy ý để dòng nước lạnh cọ rửa chà xát vào gương mặt góc cạnh của mình.

Hình dáng cao lãnh ma mị qua sự miêu tả của làn nước lại càng được khắc sâu hơn, gợi cảm hơn.

Bỗng nhiên, anh mở to đôi mắt ra.

Đó là một đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như một con báo đang săn mồi, trong con ngươi để lộ ra sự sắc sảo, lạnh lẽo và cô độc.

Tia máu tanh đỏ tràn ngập đôi con ngươi màu đen, một bóng dáng diễm lệ màu đỏ nhanh chóng hiện lên trong đầu anh, đôi lông mày khẽ nhăn lại, cái chỗ phía dưới bụng lập tức trở nên vô cùng phấn chấn, “đầu rồng” cũng ngẩng cao lên.

Mẹ nó!

“Uỳnh!” một tiếng, anh đập mạnh lên chiếc vòi nước, nặng nề thở hổn hển một tiếng, anh kéo chiếc khăn tắm qua quấn quanh ngang hông, bước dài ra khỏi phòng tắm, đi thẳng về phía phòng bên cạnh.

Có một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở trong phòng.

Người phụ nữ này cũng không mặc cái gì cả, chỉ quấn một nửa chiếc khăn tắm giống y như anh.

Thấy anh thâm trầm bước tới, người phụ nữ đó liền vội vàng đứng lên khỏi ghế sofa, cúi đầu, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Cao.”

Cao Dương Thành u ám nhìn cô ta: “Ngẩng đầu lên!”

Giọng điệu bá đạo, không cho chen vào, hơn nữa còn lạnh lẽo vô cùng, dạy con người ta không rét mà run.

Người phụ nữ run lên một cái, sợ hãi nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

Hàm răng trắng noãn cắn chặt môi dưới, vẻ mặt rất vô tội.

Ánh mắt lạnh lùng của Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ trơn bóng của cô ta.

Đôi môi mỏng nhưng không nhợt nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, cùng với hàm răng đáng yêu đang cắn chặt lấy môi dưới.

Con ngươi u ám của anh có một chút giật mình.

Cô gái này, trong mắt anh thì không có chỗ nào quá xuất chúng cả, duy chỉ có cái miệng này…

Cùng với cái miệng trong trí nhớ của anh… quá giống nhau.

Tầm mắt của anh nặng nề rơi lên trên đôi môi của cô ta, tay nắm lấy cằm của cô ta: “Đừng cắn nữa, tôi không thích.”

Âm thanh này có sự dịu dàng trước nay chưa từng có.

Giọng điệu dịu dàng kia đủ để làm tan chảy tất cả phụ nữa.

Gương mặt trong lòng bàn tay anh kia, không đúng, đôi môi kia, giống như tình cảm chân thành của chính anh…

Một khắc này, ngay cả người phụ nữ này cũng có một loại ảo giác như anh bị chính mình mê hoặc rồi! Nếu như không phải, vậy thì Cao Dương Thành ác nghiệt như Diêm Vương sao có thể đối xử dịu dàng với cô ta đây?

Ngón tay của anh, vô cùng lạnh…

Chạm đến đôi môi của cô ta, dường như muốn làm cô ta đông cứng lại vậy.

Nhưng, đốt ngón tay lại cẩn thận miêu tả lấy đôi môi anh đào của cô ta từng chút một, giống như tại vuốt ve một bảo vật vô cùng quý hiếm, mỗi một lần đụng chạm, đôi mắt thâm trầm của anh dường như lại nổi lên một đợt mây mù, mãnh liệt bành trướng!

“Bé cưng, hoan nghênh em trở lại!”

Giọng điệu của anh khàn khàn mê người khiến người khác thấy đau lòng.

“Ngài Cao?”

Cô gái nghi hoặc gọi anh một tiếng.

Cao Dương Thành lại thở dốc một lần nữa, xiết chặt lấy cằm của cô ta, đáy mắt đen tuyền lại khôi phục lại vẻ u ám, lạnh lẽo: “Sử dụng miệng của cô hầu hạ tôi!”

Mệnh lệnh bá đạo không cho phép ai cãi lại.

“Vâng…”

Nhận lấy mệnh lệnh, cô gái quỳ xuống trước thân hình tôn quý của anh, thay kéo chiếc khăn tắm quấn quanh hông ra. Lúc ngọn núi cao dũng mãnh xuất hiện ở trước tầm mắt, cô gái vẫn cảm thấy kinh ngạc hít sâu một hơi, nhưng vẫn cố há miệng lớn nhất có thể… Nghiêm túc ngậm lấy cái thứ dũng mãnh của anh, tùy ý nuốt vào…

Dùng đôi môi nóng ướt của cô để miêu tả nó.

Hai tay của Cao Dương Thành giữ chặt lấy đầu cô ta, ngón giữa xen vào bên trong mái tóc mềm mại của cô ta, anh nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là gương mặt đang rưng rưng kia, thân ảnh yêu kiều đỏ tươi đang không ngừng lắc lư trước mắt của anh…

Cô mặc một chiếc váy ngắn thắt đai màu đỏ, làn váy rất ngắn, không tới đầu gối, đôi chân trắng nõn hoảng loạn đi qua đi lại trước mặt anh.

Thoáng qua đôi mắt u ám của anh, nhưng mỗi một bước, dường như đều chạm tới đáy lòng anh.

Kinh ngạc, vui mừng, xen lẫn với chua xót, đau đớn.

Người phụ nữ trước mặt anh, không ngừng trùng lặp với gương mặt kiều diễm kia của cô, dường như ngay lúc này cô đang dùng chính đôi môi đỏ mọng mê người để ra sức hầu hạ anh…

Máu nóng điên cuống lập tức tràn về khắp bộ não, anh vừa mở mắt thì lại chỉ thấy một người phụ nữ có gương mặt xa lạ đang ghé sát vào dưới háng của anh, ra sức lấy lòng anh. Đột nhiên, một cảm giác khiến người ta ghét bỏ lập tức trào lên, anh chán ghét đẩy ra người phụ nữ dưới thân ra, toàn thân toát ra vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng: “Cút!!”

“Cút!”

Một chữ lạnh như băng thốt ra từ đôi môi mỏng sắc như lưỡi dao, sự lạnh lẽo thấm sâu vào xương tủy.

Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, quấn khăn tắm vào rồi hoảng sợ chạy ra khỏi căn phòng.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng lạnh như băng này chỉ còn lại có một mình Cao Dương Thành.

Anh nhặt chiếc khăn tắm lên quấn quanh hông, thân thể nặng nề ngã vào xuống ghế sofa.

Anh tiện tay lấy một điếu thuốc trên bàn, rồi lại bực bội với lấy chiếc bật lửa trên bàn uống trà. “Tách” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa le lói giữa những ngón tay, đầu thuốc được châm, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng, cô độc, bi thương của anh trong bóng đêm.

Bóng đêm, âm u.

Giống như sắp nuốt chửng cả người anh

Trong thế giới u ám này chỉ có một mình anh!

Nhiều năm nay, anh dường như cũng đã quen rồi.

Làn khói thuốc mờ ảo mịt mù xuất hiện từ đôi môi mỏng của anh, bóng tối che đi gương mặt lạnh lẽo kín như bưng, dáng người cao lớn cường tráng của anh, lại càng càng tỏa ra sự lạnh lẽo, âm trầm.

“Cốc cốc cốc… “

Cửa phòng có người lễ phép gõ lên.

Bên ngoài vang lên âm thanh cung kính của dì Trần: “Cậu chủ, bà chủ gọi điện tới.”

Đôi mắt âm u như hồ sâu của Cao Dương Thành tối đi vài phần, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Vào đi.”

“Vâng.”

Dì Trần đẩy cửa vào, đưa điện thoại tới cho Cao Dương Thành đang ngồi ở sofa, sau đó thì lui ra khỏi phòng.

“Dương Thành.”

“Ừ.”

Cao Dương Thành lạnh nhạt lên tiếng, thân hình to lớn lười biếng lùi về phía sau, sắc mặt hờ hững.

“Ngày mai nhất định nhớ về ăn cơm trưa nha.” Trong điện thoại, thái độ của Ôn Thuần Như vô cùng ân cần.

Chọn tập
Bình luận