Anh có chút lo lắng, lo lắng mình vừa mới hù dọa Dương Dương.
Hoàng Ngân cười một tiếng cổ vũ anh. Cô gật đầu, thúc giục anh: “Mau đi đi. Nó còn đang chờ đấy. Em dọn dẹp phòng.”
“Được!”
Cao Dương Thành vội đứng lên, vội vàng tìm hộp y tế rồi bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng ngủ mới vừa mở ra, đã thấy ngay cái đầu nhỏ nhẵn bóng ở cửa ra vào.
Nó dán tai sát cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong.
Vừa thấy có người ra, nó vội vàng lui về sau mấy bước.
Cao Dương Thành sững sờ, đối mặt con trai mình, anh vô cùng xấu hổ.
Nhất thời, anh lại như đứa trẻ phạm sai lầm, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Dương Dương, ánh mắt nhìn vào vết thương màu đỏ tía trên cổ nó: “Đau không?”
“Không đau.”
Dương Dương giống như người đàn ông nhỏ, mạnh mẽ lắc đầu.
Sau đó, một bước nhào vào trong ngực Cao Dương Thành, tay nhỏ không ngừng xoa trán anh, lau mồ hôi cho anh: “Ba thì sao? Ba bị bệnh, đau không? Ba.”
Cao Dương Thành chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, hốc mắt hơi nóng lên.
Tay nhỏ mềm mại ấm áp ấy, cùng với tiếng hỏi thăm ân cần của con trai, giống như một trái bom hơi cay, suýt chút nữa khiến anh cảm động đến ứa nước mắt.
Đối với ba mẹ, tình cảm dịu dàng nhất trên thế giới, không phải là đến từ tình yêu vô tư, dũng cảmcủa đứa con sao?
“Ba không đau. Ba thấy Dương Dương bị thương mới đau. Thật xin lỗi…”
Anh nắm lấy tay nhỏ của Dương Dương, đặt trong lòng bàn tay mình, đau lòng áy náy hôn mấy cái: “Ba giúp con bôi thuốc, được không?”
“Được!”
Dương Dương gật đầu, cười hì hì, lộ ra chiếc răng sún nhỏ trắng ngà.
“Đi thôi!”
Thằng bé nắm tay ba đi xuống tầng dưới.
Trong phòng khách, Cao Dương Thành thận trọng bôi thuốc cho con trai.
“Đau thì nói ngay cho ba nhé”
“Không đau.”
Thằng bé lắc đầu như trống bỏi: “Một chút cảm giác cũng không có.”
“Nói thật, vừa nãy có phải ba dọa con sợ không?”
Cao Dương Thành hỏi con trai.
Anh quan sát nó một chút, vẫn hơi lo lắng.
“Nói thật không?”
Thằng bé mắt to tròn căng chớp chớp, đôi mắt ngây thơ hơi ảm đạm: “Nói thật, đúng là có bị hù dọa một chút, nhưng cũng chỉ một chút như vậy thôi. Ba bị bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao?”
Rõ ràng, so với sợ hãi, thật ra thằng bé càng lo lắng nhiều hơn.
Nó hơi bĩu môi hờn dỗi: “Ba, ba không phải thần y sao? Làm sao lại bị bệnh chứ? Vậy bệnh này có chữa được không? Không để chú Vân Phong khám cho ba một chút sao?”
Vấn đề Dương Dương hỏi liên tiếp, đều là lo lắng cho ba mình.
Cao Dương Thành ôm cái đầu nhỏ nhẵn bóng của thằng bé, cảm động hôn vội mấy cái, an ủi con mình: “Con yên tâm, bệnh của ba không nghiêm trọng, chẳng mấy chốc sẽ khá hơn.”
“Thật sao?”
Thằng bé mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân: “Vậy thì tốt quá!”
Cao Dương Thành xoa đầu nhỏ của con trai: “Ba cam đoan với con, chuyện như tối nay, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa.”
Anh hứa với con, cũng như hứa với chính mình.
Quyết không cho phép xảy ra lần thứ hai…
Tuyệt đối không thể.
…
Đêm khuya…
Hoàng Ngân đã ngủ một giấc tỉnh lại, mới phát hiện bên cạnh mình vẫn còn trống không.
Anh vẫn chưa đi ngủ.
Cô khoác áo ngủ, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi vào hành lang, cô mới phát hiện đèn trong phòng đọc sách vẫn sáng.
Hoàng Ngân gõ cửa một cái, thấy người ở bên trong đáp lại, Hoàng Ngân đẩy cửa đi vào.
“Sao anh còn chưa ngủ?”
Hoàng Ngân liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, cũng đã hai giờ sáng.
“Không phải thân thể không thoải mái sao? Còn thức đêm…”
Hoàng Ngân đi về phía anh.
Cao Dương Thành đưa tay kéo cô qua, đặt ngồi trên chân mình: “Gần đây thường xuyên mất ngủ, anh nghĩ là do ma túy trong cơ thể.”
Anh nói đúng sự thật, đặt đầu trên vai cô, nghiêm túc gõ màn hình máy tính đối diện.
Hoàng Ngân nhìn văn bản trước mắt, nghi ngờ nói: “Anh đang viết gì? Ồ? Anh ghi chép cuộc sống của chúng ta phải không?”
Trong văn bản, dùng lời văn đơn giản mộc mạc nhất, ghi chép từng li từng tí cuộc sống của anh và cô, giống như là cuốn nhật ký.
Ví dụ như bản trước mắt này:
“Ngày X tháng X năm 20XX.
Cô ấy cùng mẹ vợ tương lai của tôi, cũng chính là mẹ cô ấy đi ra ngoài dạo phố, để lại tôi và con trai trong nhà.
Lúc ở cùng con trai, có chút trẻ con, hai người nằm trên mặt thảm chơi trò đua xe. Tôi muốn bị cô ấy nhìn thấy, sau đó tôi và con trai sẽ bị trách móc. Bởi vì cô ấy không thích hai chúng tôi nằm rạp trên mặt đất chơi, luôn nói rằng một lớn một nhỏ, không đứng đắn.
Nhưng tôi thích nghe cô ấy lải nhải. Theo thói quen, cứ mười phút tôi ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường một lần. Dù có con trai chơi cùng tôi, tôi vẫn cảm thấy thời gian trôi thật chậm.
Bởi vì cô ấy không ở đây.
Cô ấy không ở trong nhà, cảm thấy cả phòng trống rỗng.
Đúng vậy, tôi đang nhớ cô ấy.
Dù nghiêm túc chơi đùa với con trai, tôi cũng đang nhớ cô ấy.
Mỗi trò chơi kết thúc, tôi đều sẽ theo thói quen liếc nhìn điện thoại di động của mình, chờ mong điện thoại hoặc tin nhắn của cô ấy.
Lúc này tôi hơi giống lúc mới yêu, cũng ngu ngốc chờ mong như vậy.
Ngay cả con trai cũng giễu cợt tôi. Đương nhiên, lúc nó giễu cợt tôi, bình thường đều sẽ bị ngôn từ chính đáng của tôi dạy dỗ.
Tôi sẽ không cho phép con trai tôi thách thức sự vĩ đại của một người ba! Mặc dù lời này nói ra, có chút xấu hổ, nhưng tôi… vẫn rất tận hưởng điều đó.
Cảm giác được làm ba, chính là tuyệt vời như vậy.
“…”
Hoàng Ngân nhìn đến đây, nhịn không được cười ‘khì khì’ một tiếng.
Cô chỉ vào đoạn cuối cùng nói: “Cho nên lúc em không ở nhà, anh ngay tại nhà bắt nạt con trai bảo bối nhà em sao?”
“Cái này không gọi là bắt nạt, đây là dạy bảo thân thiện của người ba!”
Anh ngụy biện.
Dường như tâm tình cũng không tệ, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, giữ trong lòng bàn tay mình: “Được, đây là nhật ký bí mật cá nhân của anh, không cho phép xem nữa.”
Anh ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không đóng văn bản lại.
Hoàng Ngân quay đầu, hơi không hiểu nhìn anh: “Sao đột nhiên anh lại viết nhật ký vậy?”
Cao Dương Thành chú tâm nhìn đôi mắt ướt xinh đẹp của cô một chút, nói sự thật: “Anh sợ ngày nào đó sẽ quên em và Dương Dương.”
“?”
Hoàng Ngân giật mình.
Ánh mắt của Cao Dương Thành hơi bừng tỉnh, nhìn Hoàng Ngân, vẻ mặt hơi cô đơn, nhưng vẫn khẽ mỉm cười: “Anh định tiếp nhận phẫu thuật trị liệu.”
Lòng Hoàng Ngân khẽ động một chút.
Mắt ướt hơi hoảng hốt, lập tức tay chân hơi luống cuống.
Môi đỏ mím lại, không nói một lời.
Thấy sắc mặt Hoàng Ngân không tốt, Cao Dương Thành hỏi cô thăm dò: “Làm sao thế? Không vui sao? Trước đó anh thấy em rất ủng hộ, cho nên…”
“Do anh không muốn chuyện như hôm nay xảy ra lần thứ hai, phải không?”
Hoàng Ngân không đợi anh nói xong, trực tiếp hỏi anh.
Cao Dương Thành cười cười, nhún nhún vai, lại gật đầu nói sự thật: “Chuyện như vậy, anh không dám để cho nó xảy ra lần thứ ba. Không ai dám chắc chắn tình huống lần thứ ba sẽ xảy ra như thế nào, lần đầu tiên là em, lần thứ hai là Dương Dương, lần thứ ba thì sao… Ai biết lần thứ ba sẽ là kết quả gì.”
Hoàng Ngân hít vào một hơi, sắc mặt hơi tái.
Cao Dương Thành cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của Hoàng Ngân, anh ôm chặt cô vào trong ngực mình, mặt đặt trên đầu vai Hoàng Ngân, hai tay từ phía sau ôm sát cô: “Em yêu, anh tưởng em sẽ rất vui mừng khi anh quyết định thế này.”
“Em vui, thật đấy… Em ủng hộ anh!”
Lúc nói lời này, tâm trí Hoàng Ngân lơ lửng, không ổn định.
“Nhưng biểu hiện trên mặt em không giống như vậy.”
Cao Dương Thành hơi lo lắng.
Hoàng Ngân bối rối vỗ vỗ khuôn mặt hơi tái nhợt của mình: “Không sao, chỉ là… Chỉ là em đột nhiên nghe thấy anh quyết định như vậy, có chút không biết làm sao. Được rồi. Em thừa nhận, em… vẫn còn hơi lo lắng anh thật sẽ quên mất em.”
Nói đến phần sau, giọng điệu Hoàng Ngân hơi yếu đi, cô quay người, ngửa đầu nhìn anh, tay nhỏ bất lực níu lấy cổ áo choàng tắm màu trắng của anh: “Em vẫn sợ là anh sẽ quên em.”
Nhìn cô như vậy, lòng Cao Dương Thành hơi thắt lại, bàn tay lớn bao bọc bàn tay nhỏ bất lực của cô, vỗ về tâm trạng bất an của cô: “Vậy anh không phẫu thuật nữa, nhưng em phải chắc là, sau này lúc anh lên cơn nghiện lần nữa, em và Dương Dương đều phải cách xa anh một chút.”
“Không cần. Anh cứ phẫu thuật trị liệu đi.”
Hoàng Ngân rất rầu rĩ, nhưng cô biết, lúc này cái gì mới là quan trọng nhất.
“Trừ tận gốc việc nghiện ma túy mới là quan trọng nhất. Dương Thành, em ủng hộ quyết định của anh! Em cũng sẽ cùng anh đi Mỹ. Chúng ta phẫu thuật đi.”
“Em… chắc chắn sao?”
“Em chắc chắn.”
Hoàng Ngân gật đầu khẳng định, sau đó hoạt bát ấn lên môi anh một nụ hôn: “Anh không thể quên được em. Dù trong trí nhớ của anh không có em, nhưng hương vị của em đã xâm nhập đến cốt nhục của anh, anh không thể quên được.”
Cô có tự tin.
Cô chỉ vào trái tim anh mỉm cười: “Nó nhớ em là được.”
Cao Dương Thành thích dáng vẻ tự tin mà kiên cường này của cô. Anh lấy tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ấn xuống đôi môi đỏ mềm mại của cô một nụ hôn sâu nóng bỏng.
“Em yêu, nếu như ngày nào đó anh thật sự quên em, xin em nhất định phải nhớ kỹ… Nắm chặt anh. Đừng để đời anh bỏ lỡ em, anh không muốn.”
Âm thanh khàn khàn của anh phun ra từ chỗ giao nhau của bốn cánh môi, quanh quẩn bên môi, trong lỗ tai Hoàng Ngân… dễ nghe đến mức làm say lòng người.
Dường như, chỉ cần nghe đã khiến cô… có một loại xúc động muốn mang thai.
Nghĩa là, cô tất nhiên… đổ rạp vì anh.
Đêm hôm ấy, trong phòng sách, dao động dịu dàng, một mảnh kiều diễm.
Trên màn cửa, phác họa hình ảnh hai người triền miên. Vành trăng khuyết cũng đã đắp lên một tấm màn che, trốn sâu vào trong tầng mây.
Đêm hôm ấy, hai người cũng chụp mấy bộ ảnh đẹp.
Là Hoàng Ngân yêu cầu, đương nhiên, tuyệt đối không phải ảnh ướt át.
Mặc dù lấy giường làm bối cảnh, nhưng có mặc áo ngủ.
Hai người đầu sát bên đầu, chụp ảnh chân dung.
Ảnh chụp ra…
Xấu kinh khủng.
Ánh sáng kém, hai gương mặt đẹp đẽ của hai người chụp thành đen sì xấu xí. Hoàng Ngân nhìn ảnh được chụp bằng máy ảnh LOMO trong tay, bĩu môi: “Anh nói xem, vẻ mặt đáng ghét như vậy, đến lúc đó anh quên em thật, thấy bộ ảnh này có khi còn không chịu thừa nhận quan hệ của hai chúng ta thì sao?”
“Tấm ảnh này vốn dĩ là em đe dọa dụ dỗ anh chụp đấy.”
Cao Dương Thành kéo chăn muốn ngủ ngay.
Ảnh chụp quá xấu, nhìn không thể vừa mắt, nên anh không muốn xem thêm lần nữa.
Hoàng Ngân nhếch môi nở nụ cười âm u: “Em có một biện pháp tốt hơn, đến lúc đó có thể khiến anh không thể không từ…”
“?”
Cao Dương Thành có dự cảm xấu.
Hoàng Ngân xốc chăn của anh lên, nằm ở trên người anh, thuần thục kéo áo choàng tắm trên người anh xuống.
Lập tức, dáng vẻ phóng đãng của Tổng giám đốc Cao xuất hiện ngay trong máy ảnh của Hoàng Ngân. Áo ngủ màu trắng bị kéo hết xuống đến tận chỗ dưới thắt lưng… Tư thế đó, không thể quyến rũ hơn.
Có thể nghĩ ra, vừa nãy Hoàng Ngân hung bạo cỡ nào.
Tạch tạch tạch tạch, chụp mấy chục lần, ảnh ba cấp độ khỏa thân giống như in ấn chạy ra từ trong máy ảnh LOMO của Hoàng Ngân.
Một tay cô nắm ảnh chụp, đắc ý quơ quơ trước mặt Cao Dương Thành, cười hết sức xảo trá: “Có thứ này, đến lúc đó xem anh dám không theo. Nếu dám không theo, em lập tức phát hết chúng như tin tức trực tiếp cho nhà xuất bản tạp chí.”
Cao Dương Thành hơi đau đầu.
ay day ấn đường, anh cảm thấy nếu như mình thật sự quên tiểu yêu tinh này đi, không chừng sẽ… chết rất thảm.