Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 340: Anh đúng là tên khốn nạn

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

“Ồ, thì ra là cô ấy! Người đẹp đó, trông giống như một chú mèo hoang vậy.”

Lục Li Dã đánh giá.

Vũ Quỳnh cau mày, lườm anh: “Anh tại sao đánh giá bất kì cô gái nào cũng đều cái giọng điệu kì quái như vậy chứ?”

“Giọng điệu gì?”

Lục Li Dã nhếch môi: “Giọng mê gái sao?”

“…”

Lục Li Dã, là anh muốn đấy hả?

“Anh mà dám có cái kiểu đong đưa dại gái đấy với cô ấy, tôi sẽ là người đầu tiên sờ gáy anh đấy!”

“Nhưng cậu đây thấy cô ấy rất hợp style của tôi, nếu như không phải vì cô ấy không ở cùng một thành phố với chúng ta, cậu đây sớm đã cưa đổ cô ấy rồi.”

“Anh thôi đi!”

Vũ Quỳnh coi thường nhìn anh: “Hướng Tình nhà chúng tôi thông minh, cô ấy sẽ dính vào bẫy của tên công tử đào hoa như anh sao? Đừng có mà giở trò hại người khác nữa?”

Lục Li Dã cười.

Thực ra những lời vừa rồi là anh nói chơi vậy thôi.

Anh sớm đã quên Cao Hướng Tình trông như thế nào rồi, chỉ nhớ là cũng xinh phết.

“Hay là để cậu đây giúp cô cưa đổ luôn cái bà mặt chát kí phấn kia luôn nhé!”

Vũ Quỳnh khó hiểu: “Bà mặt chát kí phần nào cơ?”

“Thì là bạn gái của anh trai cô đó, là cái người mà lúc nào trang điểm cũng như thể đeo mặt nạ đó đó.”

“…”

Vũ Quỳnh thực sự là bị anh chọc cho buồn cười lắm rồi.

“Lục Li Dã, anh thực sự là rất độc địa đó nhé!”

Không chỉ độc mồm, mà hành động cũng vậy.

“Anh đừng có mà lắm trò, rắc rối của mình còn chẳng giải quyết nổi, lại còn muốn đi đối phó với Vưu Tiên, anh đúng là tên khốn mà!”

Người dám mắng cậu Lục như anh đây, đúng là chỉ có mình Vũ Quỳnh mà thôi!

“Nhóc quỷ Vũ, cô đúng là không biết tốt xấu gì cả, nếu như không phải vì thấy cô cả ngày vì người phụ nữ mặt chát cả kí phấn đấy làm cho tức đến trầm ngâm mặt mày, cậu đây sẽ nghĩ ra chiêu độc như vậy hay sao? Hơn nữa, chuyện này đối với cậu đây cũng sẽ để lại một vết thương lớn đấy, được không hả?”

“Xì.”

Vũ Quỳnh cười khúc khích: “Ăn cướp mà lại còn la làng! WAITER(nhân viên phục vụ), gọi món!”

Rất nhanh sau đó, phục vụ đi qua, Vũ Quỳnh chọn vài món bánh ngọt, rồi gọi luôn một phần sữa chua xoài trân châu mà Lục Li Dã thích ăn nhất.

Chọn xong cô nói: “Chiều tôi sẽ đưa Tần Lịch Lịch tới bệnh viện, anh đi cùng đi.”

“Tôi có thể không đi không?”

Lục Li Dã khó chịu.

Vũ Quỳnh cau mày, hạ giọng nói: “Đứa con trong bụng cô ấy là của anh, cho dù là sinh non, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ, đúng không?”

Nhắc đến hai chữ “trách nhiệm”, Lục Li Dã thấy rất phiền.

Trong từ điển của anh, trước nay chưa bao giờ có hai từ này.

Cũng đúng, nếu như là một người đàn ông có trách nhiệm sao lại có thể suốt ngày đi cưa cẩm con gái như vậy chứ?

“Này! Nhóc quỷ Vũ, cô thật không giống người thích lo chuyện bao đồng, Tần Lịch Lịch quan hệ với cô đâu phải thân thiết gì, sao cô lại nhiệt tình lo lắng cho chuyện của cô ấy như vậy?”

Lục Li Dã rõ ràng là không vui.

Vũ Quỳnh không vui lườm anh: “Đây là lời của một người ba như anh nên nói sao?”

“Đừng có mở mồm ra là ba này ba nọ! Nghe đã thấy phiền!”

Lục Li Dã khó chịu nói to lên, vứt thìa trong tay xuống: “Không ăn nữa, đi đây!”

Kéo ghế đứng lên, không để ý gì đến Vũ Quỳnh mà đi thẳng ra ngoài.

Vũ Quỳnh đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Lục Li Dã cáu lên như vậy.

Nhìn bóng lưng nóng nảy của anh, lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Anh cáu cái gì vậy?

Vũ Quỳnh không hiểu nên trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng về sau, cô dần dần hiểu ra.

Anh là đang cáu với chính mình.

Đối với chuyện của Tần Lịch Lịch và đứa con trong bụng cô ấy, thanh niên ngông cuồng như Lục Li Dã căn bản là không biết nên đối diện như thế nào.

Trước đó anh không hề biết đàn ông còn có một thiên chức khác, gọi là trách nhiệm.

Đột nhiên phải bị gò bó sớm như vậy, anh nhất thời không thể chịu đựng được.

Anh không yêu Tần Lịch Lịch, không yêu bất kì người phụ nữ nào, đây là sự thật.

Nhưng đứa bé trong bụng cô ấy vô tội, trong lòng anh thấy day dứt, nhưng lại không muốn để bản thân lộ vẻ đó ra.

Anh thực ra cũng chỉ dám thể hiện cảm xúc trước mặt Vũ Quỳnh mà thôi, hoặc, cả hai người đều biết, dù có giận thế nào, có phát cáu ra sao, đối phương cũng sẽ không rời bỏ mình, sẽ luôn coi mình là bạn như trước.

Vậy nên, Vũ Quỳnh mới lười không thèm chấp anh.

Cô kéo cái bát của anh lại ăn hết trân châu trong đó, hai ba muỗng ăn sạch, rồi vội đuổi theo Lục Li Dã.

Vừa đuổi vừa mắng: “Lục Li Dã, tên khốn nhà anh! Anh có tư cách gì mà gầm lên với tôi? Hả? Tốt nhất là anh mau xin lỗi tôi nhanh lên? Không thì tối nay đừng hòng tôi cho anh ăn cơm!”

“…”

Trận đấu này, cuối cùng vẫn là Vũ Quỳnh thắng.

Lục Li Dã không xin lỗi, nhưng lúc cô đưa Tần Lịch Lịch cùng đi đến bệnh viện, anh ta đột nhiên lái xe tới, trên xe còn xuất hiện thêm hai người con gái nữa.

“Lên xe.”

Lục Li Dã nhìn Vũ Quỳnh một lượt, rồi lại nhìn sang Tần Lịch Lịch thần thái như đang rất đau lòng bên cạnh.

Ánh mắt anh u ám đi vài phần, lặp lại câu nói vừa rồi: “Lên xe.”

“Ừ.”

Vũ Quỳnh đáp lại, rồi kéo Tần Lịch Lịch không nói lời nào lên xe.

Cả đoạn đường, không ai nói gì cả.

Bầu không khí tương đối nặng nề.

Đến cả người ngoài như Vũ Quỳnh cũng không dám ho he gì.

“Đợi lát đến bệnh viện, cô đến văn phòng của anh cô đợi chút, đừng đến tìm chúng tôi.”

Lục Li Dã đột nhiên nói.

Ngữ khí nhấn mạnh, vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Vũ Quỳnh không hiểu: “Tại sao?”

Cô nói: “Đến cũng đến rồi, hay là tôi đi cùng hai người luôn.”

“Đi cùng làm gì?”

Ngữ khí của Lục Li Dã vẫn vậy, nhìn lướt qua gương mặt đơn thuần của cô từ phía gương chiếu hậu, mắt đen lại: “Cùng người khác đi phá thai cũng là tạo nghiệp đấy.”

Giống kẻ tuyệt tình như anh, sớm muộn rồi cũng gặp báo ứng.

Anh không muốn liên lụy đến Vũ Quỳnh.

“Tôi…”

Vũ Quỳnh muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Lục Li Dã cắt ngang: “Có tôi đi cùng cô ấy rồi, cậu yên tâm.”

Thực ra Vũ Quỳnh muốn nói, người mà cô không yên tâm là anh.

Cảm giác dằn vặt đấu tranh ở trong lòng đó, có lẽ cũng không kém gì ai khác?

Cô thở dài, không nói thêm gì cả.

Sau đó, Lục Li Dã rốt cục cũng không để Vũ Quỳnh đi cùng anh.

Rồi đưa cô đi thẳng sang bên văn phòng của khoa thần kinh ngoại, vừa hay, Cao Hướng Dương đang ở đó.

“Đi đi! Ở cạnh anh cô, không được sang đâu đấy!”

Lục Li Dã đẩy cô vào phòng.

Cao Hướng Dương tỏ vẻ không hiểu, vội vàng đi ra ngoài bước gần về phía họ: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Chuyện riêng của Lục Li Dã, Vũ Quỳnh không muốn nói.

Cao Hướng Dương nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, mắt đen lại.

Lục Li Dã dường như cảm thấy được điều gì đó, bỏ tay cô ra, nắm lấy vai cô: “Tôi đi trước đây.”

Vẻ ngoài của anh không còn kiêu ngạo như trước mà có phần trầm hơn.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Vũ Quỳnh muốn nói gì đó, rồi phát hiện ra chẳng nói gì nên lời cả.

“Lục Li Dã!!”

Vũ Quỳnh rốt cuộc chạy lại phía anh, nắm chặt tay anh.

Hít sâu, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu trong lòng thấy khó chịu quá, gọi điện thoại cho tôi, tôi chờ anh…”

Ánh mắt Lục Li Dã lấp lánh, cảm động.

Xoa xoa đầu cô, không cười, có chút cay đắng: “Không thấy tôi là tên khốn nạn sao?”

“Có.”

Vũ Quỳnh nghiêm túc gật đầu: “Nhưng tôi biết, trong lòng của tên khốn nạn cũng không thoải mái gì.”

Lời của Vũ Quỳnh khiến Lục Li Dã nghẹn ngào, anh hít một hơi, chỉ thấy trong lồng ngực rất bức bối: “Cô ấy khi nằm trên bàn phẫu thuật, mới là người thấy đau khổ nhất.”

“Anh biết là tốt…”

Có phải mỗi người khi họ trưởng thành, đều sẽ phải trả một cái giá rất tàn khốc không?

Vũ Quỳnh không biết cái giá này đối với Lục Li Dã mà nói có được coi là tàn khốc hay không, nhưng có một chút, cô có thể khẳng định, ít nhất…anh thực sự thấy đau lòng!

Bởi vì, trước nay cô chưa bao giờ thấy một Lục Li Dã cô đơn như vậy.

“Tôi đi sang đó với cô ấy trước, xong thì tôi sẽ gọi điện, cô không cần lo lắng quá.”

“Được…”

Vũ Quỳnh lo lắng cho Tần Lịch Lịch, nhưng lại càng lo lắng cho Lục Li Dã hơn.

Có thể có người sẽ thấy rằng cô không phân được trước sau, nhưng có cách gì cơ chứ? Trong lòng cô, Lục Li Dã có tồi tệ hơn nữa, thì anh cũng là bạn tốt của cô, là một trong hai người bạn tốt nhất của cô!

Vũ Quỳnh nhìn Lục Li Dã rời đi.

Cao Hướng Dương nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô ở ngoài hành lang, trong lòng không biết vì sao thấy lạc lõng.

Cô dường như đã không còn là Tiểu Tam Nhi trước đây chỉ biết lo lắng cho anh nữa rồi, trong trái tim cô còn có điều khác khiến cô để ý tới…có nhiều bạn hơn, hoặc cũng có thể là …tình yêu?

Vũ Quỳnh đột nhiên quay người lại, đi gần về phía anh.

Đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn: “Em muốn uống nước ngọt.”

Cao Hướng Dương ngẩn ra vài giây, hỏi cô: “Loại nào? Để anh đi mua.”

“Em muốn loại ngọt, càng ngọt càng tốt.”

“Được.”

Cao Hướng Dương không hỏi cô lý do.

“Mua hai cốc.”

Cốc nữa là của Lục Li Dã.

Cao Hướng Dương khựng lại một chút, rồi bước nhanh qua hành lang đi về phía máy bán nước tự động.

Anh chọn hai cốc nước nóng, là trà sữa trân châu.

Không biết từ bao giờ, Vũ Quỳnh cũng bước đến đứng cạnh anh.

Nhận lấy ly trà sữa từ tay anh: “Em đi đưa cho Lục Li Dã đây!”

Cô nói xong liền muốn đi luôn nhưng lại bị Cao Hướng Dương giữ chặt lại.

Anh để cô đứng trước mặt mình, không nói gì, nhưng lại không buông tay.

Trong lòng anh đang rất khó chịu, có chút không thoải mái.

Nguyên nhân vì sao, anh dường như hiểu rất rõ.

Chỉ là đơn giản nghĩ cô gái đang đứng trước mặt anh đây hoàn toàn vì cái tên Lục Li Dã kia mà bơ anh toàn tập.

Anh không vui.

Vậy nên, anh cố ý giữ cô lại, không chịu buông tay.

“Anh làm gì vậy?”

Vũ Quỳnh cau mày, ngẩng cao đầu, không hiểu nhìn anh.

Tiếng thở dài không biết làm sao của Cao Hướng Dương, buông cô ra: “Em không thấy là anh đang đứng ngay trước mắt em sao?”

“Em đưa trà sữa cho anh ấy trước đã!”

Vũ Quỳnh không có vẻ gì là muốn nói với anh những điều này.

Nói xong, quay người đi luôn.

Nhưng đi được mấy bước thì dừng lại quay lại nhìn Cao Hướng Dương: “Phòng phẫu thuật của khoa sản đi như nào vậy?”

“Khoa sản?”

Cao Hướng Dương đột nhiên như hiểu ra, mắt lóe lên: “Đi thôi, anh dẫn em qua đó.”

Rất nhanh, Vũ Quỳnh tìm thấy Lục Li Dã.

Anh đang ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, thẫn thờ nhìn vào đèn báo hiệu.

Đôi lông mày anh tuấn cau lại, không cảm xúc.

Có thể là do anh đang quá chú tâm vào suy nghĩ của mình nên ngay cả cả khi Cao Hướng Dương và Vũ Quỳnh tiến lại gần anh cũng không phát hiện ra.

Vũ Quỳnh ngồi bên cạnh anh, đưa cho anh cốc trà sữa trong tay mình: “Ngọt đấy, uống đi rồi anh sẽ thấy tốt hơn.”

Lục Li Dã lấy lại tinh thần, quay đầy nhìn cô.

Giờ Vũ Quỳnh mới phát hiện ra, đôi mắt sáng ngời đó của anh ngay lúc này đây thấy rõ được vẻ u tối.

Thật sự không giống anh chút nào.

“Sao cô lại tới đây?”

Anh ngồi thẳng người dậy, nhận lấy cốc trà sữa từ tay Vũ Quỳnh: “Không phải là không cho cô qua đây sao?”

Ánh mắt nhìn về phía Cao Hướng Dương đang đứng đối diện, Cao Hướng Dương trong phút chốc như sáng tỏ, tay đặt vào vai Vũ Quỳnh: “Cô ấy nói muốn đưa trà sữa cho cậu, chúng tôi lát sẽ đi luôn. Ngoài ra, đừng lo lắng quá…”

“Cảm ơn.”

Chọn tập
Bình luận