Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 55: Tâm trạng khó có thể đè nén

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

Một đám người vô tư cùng nhau chơi nói thật hay mạo hiểm, nếu không trả lời được thì phải uống rượu, số lượng rượu cũng không hề ít, vừa uống đã lên tới mười cốc, uống rất nhiều.

Nhưng không ngờ, thẻ nhiệm vụ vòng đầu tiên lại rút được Lữ Thu, mà người đưa ra câu hỏi vừa hay lại là Đỗ Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân thừa nhận, cô không thích cô gái này.

“Chọn cái gì?”

Thái độ của cô đối với Lữ Thu vẫn luôn lạnh nhạt.

“Nói thật” Lữ Thu xấu hổ trả lời.

Hoàng Ngân ngược lại cũng không khách khí, nhếch mép, trực tiếp hỏi cô ta. “Lúc ở bên Cao Dương Thành, đã quen mấy người bạn trai?”

Một câu nói không thêm không bớt cũng không hề dùng từ ngữ uyển chuyển, dứt khoát khiến cho khuôn mặt của Lữ Thu lập tức trắng bệch.

Cao Dương Thành lạnh lùng ngồi ở bên, không nói lời nào, chỉ mím chặt môi.

Khuôn mặt kiều diễm xinh xắn của Lữ Thu lộ ra nụ cười yếu ớt lúng túng, đưa tay vén sợi tóc trước trán, “Chuyện đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi! Không nhắc đến nữa, tôi nhận thua, uống rượu nhé!” 

Đôi lông mày thanh tú của Hoàng Ngân nhíu lại, phất phất tay, “Tùy cô thôi.” 

Lữ Thu không nói hai lời, nâng cốc rượu trên bàn lên uống. 

Nhưng, mới uống chưa đầy hai ngụm, cô ta đã bắt đầu ho dữ dội, đến cuối cùng, bị sặc đến nỗi đỏ bừng cả mặt, ngay cả nước mắt cũng đã chảy ra. 

Tất cả mọi người, đều không nói gì. 

“Thật ngại quá, bình thường dạ dày không tốt lắm, cho nên không uống nhiều…” 

Cô ta bày ra bộ dạng lòng đầy áy náy, nói xong, lại nâng cốc rượu trên bàn lên. 

“Đủ rồi!” 

Đột nhiên, tay của Lữ Thu, bị Cao Dương Thành đè lại. 

Lòng bàn tay là một mảng lạnh lẽo. 

“Dạ dày không tốt, uống như vậy, sẽ uống đến chết đó.” 

Trong giọng nói của anh, bình tĩnh không có chút gợn sóng, ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Hoàng Ngân ở đối diện. 

Ánh mắt, lại bén nhọn như một con dao sắc, trực tiếp khoét sâu lên trái tim của Hoàng Ngân. 

Anh đang trách cô sao? Tại sao? 

Hoàng Ngân cười nhạt, ngực đau nhức. 

Càng như vậy, cô sẽ càng không chịu thua, đôi mi thanh tú khẽ động đậy, vô tâm nói với Cao Dương Thành, “Sao thế? Không nỡ ư?” 

“Tôi uống thay cô ấy.” 

Cao Dương Thành không trả lời câu hỏi của Hoàng Ngân, ngược lại nâng cốc rượu lên, tự mình uống. 

Lập tức, tất của mọi người trong phòng lại lần nữa rơi vào im lặng. 

Hoàng Ngân ngây ngốc nhìn Cao Dương Thành đang đứng ra che chở cho Lữ Thu… 

Trái tim như bị sợi dây đàn thắt chặt, chia làm mấy phần, bị bóp nghẹt hết lần này đến lần khác. 

Đau đến nỗi khiến cô cay cay sống mũi, khóe mắt đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa tràn ra. 

Bỗng dưng, cô đứng lên, đoạt lấy cốc rượu trong tay Cao Dương Thành, “Cao Dương Thành, anh dựa vào cái gì mà uống thay cho cô ta, anh là gì của cô ta chứ?” 

Hoàng Ngân tức giận lớn tiếng chất vấn anh, nước mắt không chịu thua kém cứ vậy tuôn rơi, lại nói thẳng, “Anh chẳng qua cũng chỉ là bạn trai cũ của cô ta! Không, không phải bạn trai cũ…” 

Cô lắc đầu, cười nhạt bổ sung, “Là bạn trai rất rất cũ của cô ta!!” 

Đến cô cũng đã gặp Lữ Thu đi thuê khách sạn với những người đàn ông khác nhau không biết bao nhiêu lần rồi. 

“Cô, câm miệng!” 

Cao Dương Thành tức giận lạnh lùng quát Hoàng Ngân. 

Lập tức, cầm lấy cốc rượu, tiếp tục uống. 

Hoàng Ngân lại cố chấp đoạt lại cốc rượu một lần nữa, cô tựa như một đóa hoa hồng có gai, nhìn chằm chằm Cao Dương Thành, cười nhạt, “Không nỡ để cô ta uống đúng không?” 

Nước mắt của cô, tuôn rơi, “Nhưng biết làm sao bây giờ? Cao Dương Thành, con ngốc là em đây cũng không nỡ để anh uống…” 

Giọt nước mắt to bằng hạt đậu, như ngọc trai đứt dây, rơi xuống. 

“Cho nên, cứ để em uống thay cô ta đi!” 

Hoàng Ngân nói xong, nhắm mắt, uống liền một hơi hết sạch rượu mạnh trong cốc. 

Rượu, đốt cháy lồng ngực cô, đau quá đau quá… 

“Đỗ Hoàng Ngân, đừng có làm loạn nữa!!” 

Cao Dương Thành hung hăng cướp cốc rượu trong tay Hoàng Ngân, trực tiếp ném lên sàn nhà, “Đỗ Hoàng Ngân, có phải cô cho rằng cô yêu tôi thì tôi nhất định cũng sẽ thích cô không? Tôi nói cho cô biết, tình yêu trước giờ luôn là chuyện của hai người! Nếu như trong tình yêu có một trăm bước, dù cô có đi chín mươi chín bước, đó cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi! Không thích, chính là không thích, dù có kêu tôi đi một bước, tôi cũng không muốn! Cô hiểu không?” 

Cuối cùng, Hoàng Ngân cũng đã thông qua trò chơi này, tìm ra được đáp án… 

Cô cắn môi, mắt ngấn lệ, nhìn người đàn ông nhẫn tâm trước mắt. 

Bỗng dưng, cô lại cố chấp nở nụ cười… 

Lắc đầu, “Không sao, Cao Dương Thành, cho dù một bước anh cũng không muốn đi, cũng không sao! Cùng lắm thì, em đi thêm một bước nữa, đã đi được những chín mươi chín bước rồi, em không để bụng phải đi thêm một bước nữa đâu…” 

Chỉ cần, anh đứng tại chỗ, không lùi lại là được rồi! 

Hoàng Ngân cố chấp nói, khiến tất cả mọi người ngây ra tại chỗ, thật lâu cũng vẫn không hoàn hồn, đặc biệt là… Cao Dương Thành! 

“Tôi hơi mệt rồi, về trước nhé…” 

Hoàng Ngân vẫn giữ nụ cười không chịu thua như cũ, chào hỏi một tiếng với tất cả bạn bè, đi thẳng ra khỏi phòng. 

Khoảnh khắc quay người ra cửa… 

Nước mắt, mạnh mẽ tuôn trào. 

Cao Dương Thành, anh có biết, cho dù là người phụ nữ vô tâm, thì khi nghe thấy lời nói tuyệt tình như vậy của anh, trong lòng cũng sẽ đau không… 

Sau đó, cả đêm hôm đó Hoàng Ngân trốn ở vườn hoa trong trường, khóc bất tỉnh nhân sự. 

Cao Dương Thành không biết là đúng lúc đi ngang qua hay cố ý đi tìm cô, anh đứng dựa vào cây liễu, lạnh lùng đứng đó, gọi cô, “Đỗ Hoàng Ngân.” 

Hoàng Ngân quật cường trốn ở trong, không chịu lên tiếng. 

“Ra đây đi.” 

Hoàng Ngân không thèm để ý đến anh. 

“Sự chịu đựng của tôi rất có hạn, cô mà không ra là tôi đi đấy!” 

Quả nhiên, những lời này đã có hiệu quả. 

Trong lùm hoa, khẽ động đậy. 

Ngay sau đó, một khuôn mặt khóc đến nỗi ướt nhèm như con mèo mướp nhô lên. 

Có lẽ bởi vì uống nhiều rượu, trong đôi mắt ngấn lệ của Hoàng Ngân vẫn hiện lên chút men say, bộ dạng ngây ngốc, có chút thảm thương, nhưng lại có cảm giác đáng yêu khó tả. 

“Còn đi nổi không?” Anh hỏi cô. 

Thấy cô không có phản ứng, Cao Dương Thành cau mày, quay người, khom lưng xuống, trầm giọng nói, “Lên đây đi.” 

Hoàng Ngân sửng sốt, lập tức, nín khóc mỉm cười, nhảy tót lên, leo lên tấm lưng dày rộng của Cao Dương Thành. 

Nước mắt, không chút kiêng nể mà trào ra bên ngoài… 

Không ai biết, cô đã đợi khoảnh khắc gần gũi này bao lâu rồi. 

Hoàng Ngân áp mặt lên lưng của anh, tham lam vuốt ve, “Cao Dương Thành…” 

“Hử.” Cao Dương Thành do dự. 

“Muốn anh chủ động tiến lên một bước vì em… thật sự khó đến vậy sao?” 

Đêm đó, câu trả lời của anh, Hoàng Ngân đợi rất lâu… 

Nhưng thứ đợi được, vẫn chỉ là sự im lặng vô bờ bến của anh. 

Im lặng, chính là thể hiện thừa nhận! 

Hoàng Ngân nằm trên lưng anh, nước mắt tuôn rơi như mưa… 

Nhưng lại nghe thấy cô nghẹn ngào, bướng bỉnh nói, “Không sao, để em đi! Dù anh không muốn đi về phía trước một bước, cũng không sao, chỉ cần anh đồng ý với em, anh sẽ đứng đó không rời đi là được…” 

Không ai biết, Đỗ Hoàng Ngân lúc đó, vì yêu mà mệt mỏi đến mức nào, đau đến mức nào, lại cố chấp biết bao nhiêu. 

“Cao Dương Thành, đồng ý với em, đừng lùi về phía sau nữa, bởi vì, em sợ… Con đường giăng đầy gai này, em sợ đến cả Đỗ Hoàng Ngân được làm bằng sắt đá cũng sẽ thấy mệt đó…” 

Sau đó, Hoàng Ngân mơ màng nghiêng người ngủ trên lưng Cao Dương Thành, hình như cô có nghe thấy anh đang nói, “Cái cô gái tên Lữ Thu kia, thực ra vốn không phải là gu của tôi.” 

…… 

Ký ức trước kia, giống như những chiếc trâm nhỏ liên miên, đâm vào ngực Hoàng Ngân, đau đến nỗi khiến cô hít thở không thông. 

Bốn năm trước, cô cố gắng như vậy, khổ cực như vậy chỉ để đuổi theo bước chân anh… 

Mà bây giờ, lại không thể không buông tay, để anh rời đi! 

Nếu hỏi Hoàng Ngân có nỡ không, cô không nỡ! 

Đau không? 

Cô không biết đây có được coi là một loại đau không, cô chỉ biết là, giờ phút này, trái tim cô đã nứt thành hàng vạn kẽ hở, nỗi đau vô bờ bến thông qua từng kẽ hở truyền đến da thịt, trong máu, trong xương tủy của cô… 

Cho đến khi xâm chiếm hơi thở của cô! 

Khiến cô khóc đến mức thở không ra hơi. 

Cảm giác đau thấu tim gan này, Hoàng Ngân chỉ muốn châm một điếu thuốc, khiến chúng làm tê dại cảm giác đau đớn khắp người cô. 

Cô không biết hút thuốc, nhưng cô vẫn châm một điếu. 

Cô ngồi xổm trước quầy bar, ngực đau nhức một lần, cô lại hít một hơi, đau nhức hai lần, cô lại hít hai hơi… 

Cô tự nói với mình, qua đêm nay, qua đêm nay thì mọi thứ đều sẽ qua đi thôi!! 

Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Cao Dương Thành chỉ thấy Hoàng Ngân ngồi xổm bên quầy bar, vừa ngập ngừng phả ra khói thuốc, vừa khóc sướt mướt. 

Đôi môi mỏng của Cao Dương Thành mím lại thành một đường thẳng, cất bước đi vào, tiện tay đóng cửa lại. 

Anh khom người, phiền não giằng lấy điếu thuốc vẫn đang cháy trong tay Hoàng Ngân, không nhịn được ném xuống đất. 

“Học hút thuốc từ khi nào?” Giọng nói trầm khàn của anh, giận dữ phát ra từ trong lồng ngực. 

Hoàng Ngân ngẩn người, anh đột nhiên xuất hiện, khiến cô nhất thời không biết nên làm gì. 

Nước mắt, vẫn đang không kiêng dè gì mà chảy ra ngoài, có ngăn cũng không ngăn nổi. 

“Tôi…” 

Hoàng Ngân muốn giải thích, cũng gấp gáp muốn che giấu, nhưng lời đến bên môi, thì lại không nghĩ ra được lý do gì. 

Cao Dương Thành kéo cô đứng lên, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt gắt gao dán lên người cô. 

Đáy mắt hiện lên sự khó hiểu, đưa tay lên, chậm rãi thay cô lau khô nước mắt, nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều. 

Cuối cùng anh thở dài nặng nề, nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng khuyên cô, “Đừng khóc nữa…” 

Hoàng Ngân vùi khuôn mặt mình vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh, tham lam hưởng thụ giây phút gần gũi hiếm có này. 

Cô thực sự không nỡ buông tay! 

“Xin lỗi…” 

Hoàng Ngân khóc xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không muốn khóc đâu, tôi cũng không muốn khiến bản thân trở nên bê tha như vậy…” 

Nhưng, vừa nghe thấy tin anh sắp kết hôn, vừa nghĩ đến ngày mai anh sẽ trở thành chú rể của người khác, cảm xúc của cô lại không thể kìm nén được… 

Nhìn nước mắt của cô lã chã tuôn rơi, Cao Dương Thành chỉ cảm thấy cổ họng chua xót vô cùng. 

Bỗng dưng, anh nâng khuôn mặt của cô lên, không kiềm chế được, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô… 

Nụ hôn đột ngột của anh, khiến Hoàng Ngân khóc lớn hơn. 

Nụ hôn của anh, ấm áp như vậy, giống như một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt cánh môi của cô, trong khoang miệng mùi đàn hương, dường như đang nung chảy cô… 

Nếu như có thể, Hoàng Ngân rất hy vọng mình sẽ tan chảy trong sự dịu dàng mà người đàn ông này mang đến, cho dù phải chết, cô cũng cam tâm tình nguyện. 

Nước mắt, chảy dài theo khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Ngân, lan ra khắp nơi, len lỏi giữa bốn cánh môi, đắng đến khó tả. 

Cánh tay rắn chắc của Cao Dương Thành thăm dò, giữ chặt chiếc eo thon của cô, ôm vào lồng ngực anh, để cho cô và cơ thể anh áp sát vào nhau, không chút kẽ hở. 

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương… 

Còn có, thứ bên dưới cơ thể đang bành trướng nhanh chóng vì cô của anh! 

Mặt của Hoàng Ngân, phiên phiến hồng. 

Cao Dương Thành nâng khuôn mặt của cô lên, mạnh mẽ hôn cô, từ cánh môi, chuyển tới gò má, rồi đến giữa chiếc cổ nhạy cảm của cô… 

Nơi đó, cảm giác ấm nóng đột nhiên đến, khiến Hoàng Ngân không kìm được mà rên thành tiếng. 

Đầu lưỡi ấm nóng của anh, mút qua từng tấc da thịt nơi cổ cô, đôi môi mỏng ngậm mút chiếc cổ gợi cảm của Hoàng Ngân, thỉnh thoảng liếm láp, thỉnh thoảng lại gặm cắn, khiến cho Hoàng Ngân không kìm được mà rên lên thành tiếng, miệng bắt đầu xin anh buông tha, “Đừng… Đừng như vậy, Dương Thành…” 

Đợi đến khi khoái cảm vừa lạ lẫm mà lại quen thuộc thật sự khiến cô có chút không chống đỡ được nữa. 

Nhưng, lời kháng cự của cô, lại giống như thuốc kích tình liều mạnh, khiến động tác muốn cô của Cao Dương Thành càng trở lên thô bạo và vội vã hơn! 

Anh đưa tay, không hề tốn nhiều sức đã kéo được áo khoác trên người Hoàng Ngân xuống. 

“Dương Thành…”

Chọn tập
Bình luận