Ánh mắt Cao Dương Thành hơi trầm xuống, nhưng không tiếp lời anh nữa: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Tôi cũng đang có ý này.”
Hai người đàn ông ngồi xuống ghế ngắm biển trên ban công ngoài trời.
Dù họ là ai, không thể nghi ngờ họ đều là những nhân vật quan trọng nhất, cao quý nhất, được người ta ngưỡng mộ và kính trọng.
Trên ban công ngoài trời, vẫn chưa bật đèn, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, có thể nhìn rõ ánh sao lấp lánh trên mặt biển.
Cảnh đêm trên biển, đẹp không làm sao tả xiết.
Nhưng rõ ràng hai người đàn ông đẹp trai ngồi ngay ngắn lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.
“Tổng giám đốc Cao, anh tốn công tốn sức gọi Hoàng Ngân từ nước Pháp về, lại cố ý giữ tôi ở bên cạnh hai người, anh có ngụ ý như thế nào? Là vì anh muốn chứng thực xem tôi có thể là người đàn ông đủ để Hoàng Ngân phó thác cả đời hay không sao?”
Louis tra hỏi với giọng điệu cực kì bình tĩnh.
Mà Cao Dương Thành cũng không ngạc nhiên lắm đối với toàn bộ sự việc anh biết được.
Louis là người thế nào, với anh ta mà nói, muốn đoán được điều này thật quá đơn giản.
“Nếu đúng là như vậy, thì tôi thật không hiểu lắm!”
Louis lắc đầu khó hiểu: “Tổng giám đốc Cao, phải nói tấm lòng của anh đối với Hoàng Ngân, người ngoài cuộc vừa nhìn đã có thể hiểu, nhiều năm như vậy, hôn nhân giữa anh và con gái thứ hai nhà họ Khuất giống như bài trí. Bây giờ Hoàng Ngân đã trở về, chỉ cần anh ký đơn yêu cầu công nhận thuận tình ly hôn, thì có thể cho cô ấy một tương lai vững chắc. Thế nhưng, tại sao anh không sẵn lòng giữ cô ấy lại bên cạnh? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Cao không nỡ ly hôn? Chẳng lẽ anh không nỡ mất tài sản để ly hôn?”
“Tôi không cho cô ấy một tương lai vững chắc được.”
Nói xong, Cao Dương Thành rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn ra, châm lửa, hút liền mấy hơi.
Cuối cùng, anh móc một cái hộp nhỏ màu trắng ngà từ trong túi quần ra, ném ở trên bàn, rồi phả ra một khói thuốc thật dài.
Vòng khói che đi hốc mắt đen như mực, đáy mắt đỏ ngầu của anh.
Louis khó hiểu, cầm chiếc hộp nhỏ tinh xảo lên, mở ra xem một chút, ngớ ra.
“Đóng hộp lại đi, thứ này là phạm pháp.”
Cao Dương Thành lạnh nhạt nói, thái độ hờ hững giống như anh đã sớm không còn cảm thấy ngạc nhiên đối với thứ này.
Louis sững sờ một lúc, từ từ đóng cái hộp trong tay lại, có bột trắng mịn dính vào giữa ngón tay, anh tùy ý dùng khăn giấy lau đi, rất lâu cũng không phát biểu bất kỳ cảm tưởng gì.
Mà Cao Dương Thành vẫn chỉ ngồi đó hút thuốc.
Thân hình cô đơn cúi về phía trước, hai tay chống trên chân, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm dừng lại ở đường ven biển rất xa đối diện, liên tục hút điếu thuốc trong tay, từng hơi từng hơi, dường như vội vã muốn dùng mùi vị thuốc lá này át đi nỗi đau trong lồng ngực.
“Bao lâu rồi?”
Giọng nói Louis hơi nặng nề.
“Ba năm.”
Cao Dương Thành không giấu anh.
Louis cau mày, vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Đã cai thử chưa?”
“Thử rồi! Thử rất nhiều lần rồi, đến bây giờ vẫn đang cố gắng, nhưng… quá khó khăn!”
“Có lòng tin là được!” Louis khích lệ anh.
Cao Dương Thành lại rít một hơi thuốc, nghiêng đầu nhìn Louis, ngượng ngùng cười: “Cám ơn anh! Nhưng thứ này… vượt xa tưởng tượng bình thường của chúng ta! Anh dẫn cô ấy về Pháp thôi!”
Ở lại bên cạnh anh thêm một phút, thì nguy hiểm thêm một phút!
Louis không đáp, cứ chăm chú nhìn anh.
“Vậy công việc cô ấy đang làm thì sao?”
“Tất nhiên tôi sẽ sắp xếp người tới thay thế cô ấy.”
“Tổng giám đốc Cao cũng không giống người công tư lẫn lộn.”
Vẻ mặt Cao Dương Thành hơi cô đơn, giễu cợt: “Vì cô ấy, công tư lẫn lộn một lần thì có làm sao?”
“Cô ấy sẽ không đồng ý.” Louis hiểu rõ Hoàng Ngân.
“Tất nhiên tôi sẽ có cách khiến cô ấy rời đi, chỉ là đến lúc đó còn phải nhờ Tổng giám đốc Louis chịu khó thuyết phục cô ấy một chút.”
Cao Dương Thành dụi đầu thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc.
“Anh đóng vai người xấu, xong để tôi tới làm người tốt, đây là một việc tốt.” Louis nhún vai.
Cao Dương Thành nhếch miệng, đứng lên muốn đi: “Đêm nay quấy rầy anh rồi.”
“Đừng nói vậy.” Louis cũng đứng lên bắt tay Cao Dương Thành: “Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao Hoàng Ngân lại si mê anh như vậy. Trước khi gặp anh, tôi vẫn tự tin Louis tôi là người đàn ông yêu Hoàng Ngân nhất trên thế giới này, nhưng thế này xem ra, tôi không bì kịp anh rồi. Nhưng cũng may mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, đó chính là… đều hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc!”
Ngực Cao Dương Thành hơi căng lên, nóng lên.
Sau khi liên tục bắt tay với Louis mới rời đi.
Hôm sau ——
Hoàng Ngân mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mộng.
Xoa xoa huyệt Thái Dương bị đau, toàn thân rất khó chịu.
Hình như đêm qua cô uống say. Say đến mức, cô không…..nhớ rõ mọi việc đã xảy ra lắm!
Cô lắc lắc đầu, dường như muốn cố gắng nhớ ra hình ảnh hôm qua một chút.
Cô nhớ mình uống say, sau đó bị Cao Dương Thành đánh mông, rồi sau đó…
Sau đó Hoàng Ngân phát hiện, những tình huống xuất hiện trong đầu cô đều là những tình huống vụn vặt. Cô hoàn toàn không nhớ được gì. Nhưng láng máng, hình như cô mơ thấy Cao Dương Thành lại có thể đồng ý với cô đi thay áo khoác trắng. Nhưng mà, cô còn chưa thấy bác sĩ Cao mặc áo khoác trắng thì đã tỉnh dậy rồi!
Thật buồn bực!
Hoàng Ngân hung hăng gõ đầu mình. Mỗi lần cô đều tỉnh lại ở giây phút quan trọng nhất!
Nhưng rốt cuộc chỉ là một giấc mơ…
Hoàng Ngân cười tự giễu. Người đàn ông lạnh như băng đó sẽ vì sự đam mê của cô mà bằng lòng mặc áo khoác trắng vào ư? Đây không phải mơ thì là gì?
Hoàng Ngân đứng trước gương súc miệng. Nhưng, lúc thấy mình trong gương, cô hơi ngẩn người.
Dưới cổ rõ ràng có dấu hôn…
Không, nói là dấu hôn không bằng nói là vết cắn!
Vết màu tím đó rõ ràng là vết răng cắn!
Hoàng Ngân dùng tay sờ một chút, không đau.
Cô bau mày, ai đã lưu lại dấu răng này? Cao Dương Thành sao?
Mặc dù Hoàng Ngân không nhớ ra được, nhưng ngoài anh thì sẽ không ai có hành vi thô bạo thế này. Hoàng Ngân cũng không nghĩ tới những người khác nữa!
Tại sao anh ấy phải cắn mình?
Hoàng Ngân ngậm nước, ngửa đầu súc ùng ục ở trong miệng mấy lần rồi mới nhổ ra, ánh mắt lại dừng ở trên cổ của mình, lần nữa không nhịn được chìa tay chạm vào…
Lúc anh ấy cắn mình là cảm giác gì? Chỉ đau thôi phải không?
Vậy mà Hoàng Ngân lại có loại xúc động muốn thử lần nữa.
Biến thái!
Cô không nhịn được chửi mình ở trong lòng! Vừa hung hăng gõ mạnh vào đầu mình, trong lòng hơi oán giận chứng mất trí nhớ tạm thời sau khi uống rượu của bản thân.
Hoàng Ngân rửa mặt xong, đi từ trong phòng ngủ ra.
“Cô chủ, mau ăn sáng thôi!”
Vừa nhìn thấy Hoàng Ngân, Alisha liền giục cô.
“Ừ, À? Đường đâu rồi?”
Hoàng Ngân liếc nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Louis đâu.
“Anh ấy vội đi ký hợp đồng rồi, mới sáng sớm đã đi rồi!”
“Quyết định ký hợp đồng với SSE rồi à? Nhanh như vậy sao?”
Hoàng Ngân ngồi xuống ăn sáng, nhấm nháp cốc sữa bò còn nóng, hơi buồn bã: “Bàn bạc hợp tác xong, chẳng phải là Đường sẽ về Pháp trước rồi?”
Alisha ghé đầu tới gần, mập mờ trêu ghẹo Hoàng Ngân: “Làm sao? Cô chủ không nỡ à?”
“Đương nhiên không nỡ!” Hoàng Ngân chẳng hề phủ nhận: “Còn lại một mình tôi, rất cô đơn.”
“Vậy sao cô chủ không trực tiếp gả cho ông chủ chúng em đi! Như vậy, anh ấy có thể danh chính ngôn thuận ở lại Trung Quốc chăm sóc cô rồi?” Alisha to gan đề nghị.
Hoàng Ngân bị bánh mì nướng chẹn họng một chút, vội vàng nhấp một hớp sữa bò, lúc này mới nuốt miếng bánh mì nướng kẹt ở cổ họng xuống, nghiêng đầu giận dữ liếc Alisha, không đồng ý cười nói: “Con bé này, cô thật biết tính toán.”
“Tôi nói nghiêm túc với cô mà.” Alisha thấy Hoàng Ngân không coi là thật, cũng dứt khoát ngồi xuống trước bàn ăn: “Cô chủ, cô không nghĩ tới việc muốn gả cho ông chủ của chúng tôi sao? Nếu cô gả cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ khiến cô trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Alisha không ngừng thay thay Louis thuyết phục.
Hoàng Ngân dừng động tác cắn bánh mỳ lại.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Alisha, cô cũng suy nghĩ nghiêm túc một lát. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ gật đầu, nói thật: “Có lẽ tôi cũng đã từng nghĩ tới.”
“Đã từng nghĩ tới, vậy thì gả ngay đi!”
Alisha kích động hơn cô gấp mấy trăm lần.
Hoàng Ngân nghiêng đầu buồn cười liếc nhìn cô: “Alisha, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mới… vừa tròn hai mươi.”
“Cô đã từng yêu chưa?”
Mặt Alisha hơi ửng hồng, lắc đầu, thành thực nói: “Chưa, trong lòng chỉ thích ông chủ.”
Hoàng Ngân nhe răng cười, vỗ vai nhỏ của cô bé: “Cô biết không? Cô rất giống một người bạn trước kia của tôi.”
Cô nói là Thùy Sam.
Sau khi đi Pháp, Hoàng Ngân cũng chưa gặp lại cô ấy lần nào, thậm chí sau này cũng không biết có còn cơ hội gặp lại cô ấy hay không.
“Cô còn nhỏ, có lẽ cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm. Có đôi khi hôn nhân và tình yêu đúng là hai chuyện khác nhau. Tôi biết tôi kết hôn với Đường nhất định sẽ hạnh phúc. Nhưng… tôi lại không có lòng tin có thể cho anh ấy hạnh phúc.”
“Nói như vậy… thì cô đã thích người khác rồi? Là ba Dương Dương phải không? Hay là… Tổng giám đốc Cao tối hôm qua đưa cô về?”
Alisha hiển nhiên còn không biết thật ra baDương Dương và Tổng giám đốc Cao trong miệng cô chính là cùng là một người!
Hoàng Ngân sững sờ: “Tối hôm qua là Tổng giám đốc Cao đưa chị về sao?”
“Đúng vậy!”
Alisha gật đầu.
“Không phải Đường đi đón tôi sao? Hình như tối hôm qua tôi uống say…”
“Ông chủ muốn đi đón cô, nhưng gọi điện tới hình như là Tổng giám đốc Cao nhận, nói là cô ở nhà anh ta, bảo ông chủ không cần lo lắng. Sau đó, ông chủ vẫn cứ ở đây chờ chị, chờ gần hai giờ đồng hồ, Tổng giám đốc Cao mới đưa cô về đấy! Sau khi đưa cô trở về, hai người bọn họ lại lên trên ban công hàn huyên một lúc lâu. Cụ thể nói chuyện gì, tôi cũng không biết.”
Nghe Alisha nói, Hoàng Ngân hơi giật mình.
Gõ gõ huyệt Thái Dương còn đau của mình, giống như vô cùng cố gắng muốn nhớ ra mọi việc xảy ra tối hôm qua…
Cô đến nhà anh ấy? Thật sao? Thế nhưng tại sao cô không hề nhớ ra rốt cuộc nhà anh có hình thù dài ngắn thế nào?
Hơn nữa, nếu như cô nhớ không nhầm, đêm qua rõ ràng anh còn hẹn người phụ nữ khác!
Hoàng Ngân ngay cả bữa sáng cũng không ăn, khoác túi chạy thẳng tới công ty.
Cô lại có chút gấp rút muốn gặp người đàn ông đó!
Thật ra, cô càng muốn hỏi anh rốt cuộc đêm qua hai người bọn họ làm cái gì hơn, có thật cô tới nhà anh hay không, còn có, vết cắn trên cổ cô từ đâu mà có.
Hoàng Ngân đi vào bộ phận thiết kế, tất cả đồng nghiệp đều dùng ánh mắt ước ao ghen tị nhìn cô.
Tất nhiên Hoàng Ngân biết chuyện gì đã xảy ra, hôm qua ở KTV vừa đánh mông, vừa song ca, chắc chắn mọi người đã đánh dấu hỏi quan hệ giữa bọn. Hoàng Ngân cũng chẳng buồn giải thích nhiều. Bởi vì ngay cả cô cũng không biết nên nói về quan hệ này thế nào, đương nhiên, cũng không cần thiết phải nói.
Hoàng Ngân đi qua bộ phận thiết kế, đi thẳng vào trong văn phòng.
Nghĩ đến những lời Alisha nói với mình, Hoàng Ngân cũng đứng ngồi không yên, trong lòng cô giống như bị cái gì gãi ngứa, vô cùng khó chịu, chỉ muốn đi tìm Cao Dương Thành hỏi một chút.