Đỗ Thanh Nga nhìn thấy hình ảnh thảm thương mệt mỏi của chị gái mình, giọt lệ to tròn rơi khỏi hốc mắt, “Ngày mai em sẽ đến nhà họ hàng một chuyến.”
“Thanh Nga, đừng làm bừa!” Hoàng Ngân mở mắt ra, đáy mắt cô rã rời vằn đầy tia máu, “Nghe chị nói, đừng làm tăng thêm gánh nặng cho bọn họ nữa.”
Vốn dĩ mấy gia đình này cũng không giàu có sung túc gì, cô hà tất phải liên lụy cuộc sống khổ sở này tới bọn họ chứ! Hơn nữa, sau khi ba đi rồi, họ hàng cũng chẳng có mấy ai muốn qua lại với mẹ con họ nữa, cô cần gì ngang ngạnh dính lấy như vậy.
“Nhưng mà…”
“Nghe lời.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng Đỗ Thanh Nga đã bị Hoàng Ngân thuyết phục.
“Chị, chị cứ thế này không thấy mệt sao?” Đỗ Thanh Nga đỏ mắt, đau lòng hỏi Thanh Nga.
“Mệt.”
Hoàng Ngân thành thật trả lời.
Dù cô có biến mình thành siêu nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là người trần mắt thịt mà thôi.
Chỉ có điều, bất kể mệt mỏi tới đâu, cô cũng không muốn buông tay, cô còn lòng dũng cảm thì còn có thể kiên trì.
Hoàng Ngân hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bợt phía trên, thì thầm tự nói: “Thanh Nga, có nhiều khi cuộc sống không tốt đẹp như chúng ta mong đợi, nhưng cũng còn xa mới tệ hại như chúng ta nghĩ. Yếu ớt và kiên cường của một con người là hai điều có thể vượt qua tưởng tượng của chính bản thân mình. Có lúc, vì một câu nói quan tâm nhẹ nhàng cũng khiến ta yếu ớt rơi nước mắt. Nhưng lại có lúc, ta có thể cắn chặt răng bước đi trên đoạn đường cắm đầy đinh nhọn, rất dài rất dài….”
Mà Đỗ Hoàng Ngân cô, chính là như vậy, cắn chặt răng, kiên cường mà dũng cảm đi về phía trước!
Rạng sáng tại câu lạc bộ karaoke Ngự Tôn, phòng bao VVIP số 3109.
Tất cả bác sĩ và y tá của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Vinmec đang ở đây nô đùa ầm ĩ vui vẻ. Thật ra tụ tập muộn như vậy là vì các bác sĩ tài năng bọn họ vừa rời khỏi bàn mổ.
“Chúc mừng khoa chúng ta được bầu là khoa chất lượng tốt nhất bệnh viện trong năm. Hôm nay, chúng ta không say không về!!” Vũ Phong cầm microphone nói to.
“Vậy không được, sáng mai tôi còn ca phẫu thuật đấy. Làm một người bác sĩ có trách nhiệm, tôi phải giữ vững nguyên tắc với bệnh nhân mà tôi phụ trách, mọi người nói đúng không?” Thái Linh cười đùa từ chối.
“Cậu làm mất cả hứng!” Bác sĩ nội trú Lâm Nghiêm Thành cười cười liếc mắt nhìn Thái Linh.
“Tôi cũng không uống rượu được.” Ở chính giữa sofa, ánh đèn tường mờ tối in lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Cao Dương Thành. Anh ngại ngùng mỉm cười, chỉ vào dạ dày mình: “Gần đây, chỗ này không được thoải mái lắm, phỏng chừng còn uống rượu nữa thì thủng dạ dày mất thôi.”
Thái Linh đùa cợt anh, “Bác sĩ thế đấy!”
Suy cho cùng, Dương Thùy Sam cũng là một cô gái có phần cẩn thận, cô hỏi han Cao Dương Thành đầy quan tâm: “Thầy Cao, hay là ngày mai em giúp thầy sang bên khoa nội lấy số nhé. Có việc gì hay không, thầy cứ đi kiểm tra một chút dù sao cũng tốt mà.”
“Được rồi được rồi, không uống thì tránh qua một bên, có chỗ nào mát mẻ thì tới đó đi, chúng tôi tự uống với nhau. Tôi đi gọi rượu.” Vũ Phong hứng trí nói rồi bấm số điện thoại nội bộ của quán Karaoke, “Đưa hai tá rượu tới phòng 3109.”
…
Hoàng Ngân không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, nhỏ tới mức ở cái xó xỉnh thảm hại nào của thế giới, cô cũng gặp được người đàn ông đặc biệt trong lòng mình kia.
Khoảnh khắc cửa được đẩy ra, Hoàng Ngân liếc mắt một cái đã thấy ngay Cao Dương Thành đang ngồi giữa nhóm người trên ghế sofa.
Ánh đèn u tối màu lam rơi nhẹ lên mái đầu anh, tia sáng nhạt nhuốm lên khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi, một nửa ngoài sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, bóng sáng đung đưa, thần bí khó lòng nhìn thấu.
Con mắt hẹp dài được vụn sáng u tối tô điểm, tựa như biển cả dưới trời đêm phiếm màu xanh biếc, mê ly như mộng như ảo, chọc lòng người mê man.
Mà trong phòng bao, lúc Vũ Phong, Dương Thùy Sam và Cao Dương Thành nhìn thấy Hoàng Ngân đẩy xe rượu từ ngoài vào cũng ngẩn người ra.
“Cô Đỗ?” Vũ Phong kinh ngạc.
Dương Thùy Sam nghiêng đầu, lo lắng nhìn về phía Cao Dương Thành.
Dưới đèn điện, khuôn mặt anh tuấn của Cao Dương Thành lạnh băng, ánh mắt như đuốc cháy rơi trên người Hoàng Ngân, tựa vô số lưỡi dao sắc nhọn đúc thành băng lạnh, khiến người ta không rét mà run.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng Ngân có thể cảm nhận rõ ràng một chùm sáng lạnh lẽo rơi lên người mình, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Cô không dám nhìn Cao Dương Thành nhiều thêm, chỉ mỉm cười chào hỏi với Vũ Phong, “Trùng hợp quá.”
Nụ cười kia, ít nhiều có phần ngượng ngùng.
Hoàng Ngân vội vàng lấy hai tá rượu trong xe ra đặt lên bàn, thuần thục mở nắp từng chai ra cho bọn họ.
“Nếu mọi người không còn chuyện khác vậy tôi ra ngoài trước.” Hoàng Ngân nói, quay người vội vàng bỏ đi.
“Đợi một chút.”
Trong phòng bỗng có người lên tiếng gọi Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân khó hiểu quay đầu lại.
Người gọi cô là bác sĩ Lâm Nghiêm Thành, hắn đang híp mắt cười bước về phía Hoàng Ngân, “Nào nào nào, nếu đã là bạn của Vũ Phong vậy ở lại cùng chúng tôi uống rượu, chơi đùa một lúc đi.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Nghiêm Thành vô cùng thân thiết nắm lấy bả vai Hoàng Ngân, dẫn cô bước vào bên trong.
Hoàng Ngân khéo léo tránh khỏi cánh tay hắn, cô giữ nụ cười xa cách, “Thật ngại quá, hôm nay quán nhiều khách nên mọi người đều bận lắm, tôi không thể uống rượu cùng mọi người được.”
Hoàng Ngân kiếm cớ cự tuyệt.
Cô bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn phòng đầy áp lực này thôi!
Lâm Nghiêm Thành nhíu mày, dường như có chút không vui: “Bán rượu trong Ngự Tôn này, cô không có trách nhiệm rót rượu cùng uống với khách sao? Nếu tôi không nhớ nhầm thì nếu phục vụ không đạt tiêu chuẩn ở hai điều này, tôi có thể khiếu nại với câu lạc bộ.”
Hoàng Ngân vừa nghe vậy sắc mặt hơi tái đi.
Nếu cô thật sự bị khiếu nại thì đâu chỉ không lấy được doanh thu phần trăm của mấy tháng này mà ngay cả lương cơ bản cũng bị trừ bốn trăm nghìn. Điều này với cô cũng giống như tàn nhẫn uống một ngụm máu trong người mình vậy, cô không thể vứt bỏ nó.
“Tôi xin lỗi.” Hoàng Ngân nhẹ nhàng hít một hơi, mỉm cười tiêu chuẩn nhận lỗi với Lâm Nghiêm Thành, “Vừa rồi là sơ suất của tôi, mong anh bỏ qua.”
Hoàng Ngân nói xong rồi đi qua rót đầy toàn bộ chén rượu đặt trên mặt bàn.
Vũ Phong có chút lúng túng liếc nhìn Hoàng Ngân, rồi lại nhìn Cao Dương Thành đang ngồi trên sofa không nói một lời.
“Biết uống rượu không?” Lâm Nghiêm Thành hỏi Hoàng Ngân. Hắn thấy Hoàng Ngân thỏa hiệp thì lại trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Biết một chút.” Hoàng Ngân thành thật trả lời.
Lâm Nghiêm Thành mỉm cười ôm chầm lấy vai Hoàng Ngân, “Nào, uống cùng anh ba chén, lần sau nhất định tiếp tục quan tâm chăm sóc em.”
Hoàng Ngân ghét người đàn ông này bám dính lấy mình, càng ghét hắn ta nói mấy câu thô thiển kia.
Cái gì gọi là quan tâm chăm sóc cô? Cô chỉ là người bán rượu, không hề bán thân!
Hoàng Ngân nhận chén rượu và uống cạn, liên tiếp ba chén, chén nào cũng như vậy.
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này!
Hoàng Ngân lách khỏi cánh tay Lâm Nghiêm Thành nhưng lại bị hắn ta kéo lại. Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Xin anh tự trọng.”
Lâm Nghiêm Thành mặc kệ, cười xòa vỗ vai Hoàng Ngân, “Gái bán rượu cũng là gái, sao lại kiêng kị nhiều như vậy. Nào nào, kính một ly với mọi người trong này đi.”
Nghe được lời nói của hắn, sắc mặt Hoàng Ngân trắng nhợt đi, cô cố nén giận dữ trong lòng mình và cả cảm giác nhục nhã khiến cô khó chịu kia xuống.
Trong lòng cô biết rõ, cho dù mình tranh cãi đỏ mặt với người đàn ông này, thì kết quả, người chịu thiệt vẫn là bản thân cô.
Hoàng Ngân bước tới giữa đám người, tự rót cho mình một chén rượu, nâng lên, mỉm cười đảo mắt một vòng, cũng bao gồm cả Cao Dương Thành trong đó, “Chén rượu này tôi kính mọi người, hy vọng đêm này mọi người chơi thật vui vẻ.”
Hoàng Ngân nói rồi muốn uống cạn nhưng bỗng cô bị một bàn tay đưa ra ngăn cản.
Bàn tay này không phải ai khác, chính là Lâm Nghiêm Thành.
Hoàng Ngân nhíu mày.
Lâm Nghiêm Thành cười tít mắt, “Sao vậy? Kính rượu chẳng có thành ý gì cả? Chúng tôi có cả thảy hơn hai mươi người, em lại muốn dùng một ly bé xíu thế này cho xong sao? Không được đâu.”
Hoàng Ngân gượng cười lắc đầu, “Ngại quá, tôi thật không uống được nhiều rượu lắm.”
“Không sao, uống nhiều tửu lượng sẽ tăng thôi! Em chúc một vòng hơn hai mươi người ở đây mỗi người một ly đi, tôi sẽ mua cho em thêm mười tá rượu nữa, thấy sao?” Đáy mắt Lâm Nghiêm Thành nhìn Hoàng Ngân có vài phần xấu xa.
Mọi người ở trong phòng bao đều nhìn ra được vấn đề!
Bao gồm cả Cao Dương Thành.
Lâm Nghiêm Thành là người thế nào trong lòng ai cũng biết rõ. Bình thường hắn ta áo mũ chỉnh tề nhưng đêm đến tới những chỗ thế này sẽ biến thành một tên mặt người dạ thú điển hình! Quấn lấy cô gái đùa giỡn với hắn mà nói là chuyện thường như cơm bữa!
Dương Thùy Sam ngồi bên cạnh, vụng trộm kéo vạt áo sơ mi của Vũ Phong, ghé sát tai anh nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Tôi cũng không biết nữa!” Vũ Phong cũng có chút đau đầu.
“Vậy chúng ta có gần giúp chị Đỗ không?” Dương Thùy Sam vừa hỏi vừa liếc nhìn Cao Dương Thành.
Cô chỉ thấy anh vùi đầu trong màn sáng u tối nhàm chán đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, chiếc bật lửa khi đóng khi mở, tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh “tách tách” rất nhỏ, lạnh lẽo đến rùng mình.
Mà anh, trước sau đều không nói một lời, tựa như mặt hồ sương khói mịt mù không lăn tăn gợn sóng.
Tựa như những chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì với anh. Mà người phụ này, chẳng qua chỉ là một người xa lạ chẳng quen chẳng biết!
“Ngay cả lão nhị cũng không nói gì, chúng ta càng khó mở lời hơn, đợi xem tình huống thế nào rồi tính.” Vũ Phong cẩn thận suy xét.
“Được rồi.” Dương Thùy Sam gật đầu đồng ý.
Hoàng Ngân vốn không định uống từng ấy rượu, nhưng vừa nghe Lâm Nghiêm Thành đồng ý mua tiếp mười tá rượu nữa thì cô lại dao động. Trong lòng cô nhanh chóng tính toán, mười tá rượu, cô có thể kiếm thêm vào doanh thu hơn bốn trăm nghìn, tiền lương tăng thêm phần trăm thì cuối ngày ít nhất cũng cầm chắc một triệu rồi! Cô bây giờ sốt sắng kiếm tiền, sao lại không làm chứ!
“Được, tôi kính rượu mọi người, tạm thời biểu lộ lòng thành của mình.”
Hoàng Ngân đồng ý.
Vũ Phong và Dương Thùy Sam sửng sốt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cao Dương Thành thu lại bật lửa trong tay, đôi chân thon dài gác lên nhau, bàn tay tùy ý đặt lên gối dựa sofa. Anh ngồi nhàn nhã, tầm mắt rơi nhẹ lên người Hoàng Ngân, bình tĩnh không một gợn sóng.
Giống như anh chỉ là một người xa lạ đang ngồi xem tuồng kịch.
Hoàng Ngân bắt đầu kính rượu từ ngoài vào trong, mỗi người một ly, tất cả mọi người đều đáp lại nhiệt tình, một hơi uống cạn.
Lúc kính đến chỗ Vũ Phong, Vũ Phong vội vàng đứng dậy, nâng chén nói: “Chỗ tôi không cần, cô nhấp một ngụm là được rồi.”
“Chỗ em cũng không cần!” Dương Thùy Sam vội vàng đứng lên cười nói, “Em cũng không biết uống rượu, chúng ta chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ là được, không cần uống cạn, không sao đâu.”
Ánh mắt Hoàng Ngân nhìn về phía họ mang theo lời cảm ơn, cô mỉm cười, “Cảm ơn.”
Hai chén này cô khẽ nhấp một chút.
Uống xong một vòng rượu, cuối cùng chỉ còn lại Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân nhìn anh ngồi lạnh tanh trước mặt mà có chút khó thở, nụ cười bên môi hơi căng cứng.
Cô chuyển rượu tới, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, “Bác sĩ Cao, chén rượu này…. kính anh.”
Cao Dương Thành giương mắt lạnh lùng nhìn cô, khóe môi vẽ một nụ cười mỉa mai.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, đối diện với Hoàng Ngân, anh liếc nhìn cô khinh thường, nhếch môi: “Rượu của loại con gái ở chỗ này mời, tôi chưa bao giờ uống!”
“…”