Thực ra, Lâm Du Thiên chắc chắn xứng với danh lịch sự, đẹp trai. Mặc dù ở trong viện không bì được với chàng play boy Vũ Phong, nhưng con gái chết mê chết mệt vì anh ta cũng không ít.
Tuy rằng điều kiện gia đình của anh ta không bằng Vũ Phong, song ít nhất cũng trên mức trung bình, bố mẹ anh ta đều là công chức nhà nước, tích lũy nhiều năm cũng gọi là khá giả.
Nhìn như vậy, quả thực anh ta cũng khá thích hợp với gia cảnh nhà Thùy Sam.
Chẳng trách, hôm nay tất cả mọi người ở khoa ngoại thần kinh vừa nghe tin hai người họ yêu nhau thì gào thét đòi bọn họ phát kẹo mừng.
Thùy Sam cảm thấy việc này thật sự hơi quá rồi.
Thật ra chỉ là giả bộ một chút mà thôi, cô ấy không hề nghĩ rằng Lâm Du Thiên lại công bố với tất cả các bác sĩ trong bệnh viện.
Dù sao cũng công khai rồi, cô ấy cũng không thể đi giải thích với từng người đây là một trò đùa. Bị Vũ Phong biết, chẳng phải sẽ uổng công ư?
Cuối cùng, Thùy Sam cũng từ bỏ suy nghĩ này!
“Ăn ở đâu?” Lâm Du Thiên hỏi cô ấy.
“Tùy anh, tôi sao cũng được.”
Dương Thùy Sam cười hồn nhiên, vuốt bím tóc đuôi ngựa trên đầu, dáng vẻ đáng yêu như vậy khiến cho Lâm Du Thiên nhìn tới si mê.
“Được, vậy tôi đưa em tới chỗ có không khí một chút, em ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.”
“Được.”
Lâm Du Thiên lái xe tới.
Một chiếc xe con Honda màu xám nhạt chạy từ bãi đỗ xe ra, phía sau còn một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người ngồi trong chiếc xe Ferrari là ai.
Cả bệnh viện, người có phong cách kiêu ngạo mà phách lối như thế này, ngoài Vũ Phong ra thì quả là không thể tìm được người thứ hai.
Chiếc xe Honda màu xám đi tới trước mặt Thùy Sam, mới đỗ một lát thì chiếc xe Ferrari màu đỏ ở sau thì bắt đầu bấm còi xe inh ỏi, âm thanh vô cùng chói tai.
Thực ra xe của Lâm Du Thiên không hề chắn đường. Cho nên anh ta cũng không để ý mà vội vàng xuống xe, vòng qua sườn xe, muốn mở cửa cho Thùy Sam.
Anh ta lại không ngờ rằng, vừa mới xuống xe…
Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc xe Ferrari màu đỏ va vào chiếc xe Honda màu xám ở phía trước.
Một cánh tay của Vũ Phong đặt trên cửa xe, anh ta huýt sáo, yên lặng như không có việc gì xảy ra đợi cô gái trước mắt tới hỏi tội.
Quả nhiên, người phụ nữ nào đó xù lông xông tới chỗ anh ta. Cô ấy không nói lời nào mà đạp mạnh hai cái vào bánh xe của anh ta.
He! Cũng cáu bẳn lắm đấy!!
Tiếp đó là tiếng gõ cửa xe vang lên ầm ĩ.
Vũ Phong ở bên trong, cách kính xe màu trà, gống như con sư tử nhỏ đang thưởng thức động vật hoang dã trong vườn thú, nhìn cô ấy vô cùng hứng thú.
Ánh mắt kia… Y hệt như coi cô ấy là một động vật nhỏ trong vườn thú!!!
Thùy Sam cảm thấy đầu sắp bốc khói: “Anh ra ngoài!!”
Người dám hét lên với Vũ Phong như thế này, cả bệnh viện này cũng không tìm được người thứ hai!
Vũ Phong chậm rãi hạ kính xe xuống, cánh tay lười nhác vẫn đặt trên cửa xe, thò đầu ra nói: “Cô Dương, đừng gõ nữa! Bị hỏng thì bán cô cho tôi thì cũng không đền được đâu!”
Bán cái đầu nhà anh!!
Thùy Sam chỉ đuôi xe bị hỏng ở phía trước: “Anh xuống đây, trước hết bồi thường sự cố này rồi nói!”
Cô ấy cảm thấy việc này chắc chắn là do anh ta cố ý!
Lúc nói lời này, khóe miệng còn cười vẻ hả hê.
“Anh phải bồi thường!!”
Thùy Sam nói vào trọng điểm.
“Ai chắn đường tôi thì tôi đâm vào người đó.”
Anh ta còn lý sự cùn được à!
“Ai chắn đường của anh? Con đường này rộng đủ ba chiếc xe tránh nhau, anh không thể đi sang đầu kia à? Cứ phải đi vào chỗ này hay sao?”
Thùy Sam bắt đầu bốc hỏa rồi.
“Anh là cái thá gì mà tôi phải nhường cho anh ta?!”
Nhìn xem, đây là giọng điệu gì thế? Hóa ra đường của cả thế giới này đều là của họ Vũ nhà anh ta à!!
“…”
Thùy Sam tức tới mức muốn xắn tay áo lên cãi nhau với anh ta, Lâm Du Thiên lại bước lên phía trước, kéo tay Thùy Sam lại, khuyên cô ấy: “Thùy Sam, không sao đâu, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, tôi có thể tự giải quyết, chúng ta đừng cãi nhau nữa.”
“Mẹ khiếp, anh đang nắm tay ai thế?”
Vũ Phong đẩy cửa xuống xe, anh ta vuơn tay ra kéo Thùy Sam vào trong lòng mình.
Khuôn mặt đẹp trai u ám tới cực điểm.
“Lên xe, tôi dẫn cô đi ăn.”
Anh ta đẩy cánh tay nhỏ bé của Thùy Sam, đè nén cơn giận.
Nào ngờ Thùy Sam không phải là người nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, cô ấy khó chịu giãy khỏi Vũ Phong, “Vũ Phong, anh làm gì vậy! Anh đừng có ôm ấp tôi trước mặt bạn trai tôi, dễ gây ra hiểu lầm lắm.”
Vũ Phong cau chặt mày: “Dương Thùy Sam, cô có giỏi thì lặp lại lời vừa rồi cho tôi nghe!!”
“Tôi nói, anh đừng ở trước mặt bạn trai tôi… Ưm ưm ưm… Khốn kiếp…”
Thùy Sam lặp lại, còn chưa nói xong, nào ngờ tên cầm thú Vũ Phong này lại túm lấy cổ cô ấy, giống như con thú hung dữ tiến lại gần, cắn mạnh vào đôi môi của cô.
“Dương Thùy Sam! Cô giỏi lắm!”
“Ưm ưm… Đau!!”
Thùy Sam giãy giụa.
Nhưng Vũ Phong quá khỏe nên cô ấy không thể chống lại được anh ta.
Chỉ đành mặc anh ta, dùng ngón tay cạy môi và răng cô ấy ra…
Đầu lưỡi của anh ta ấm nóng, tiến thẳng vào trong miệng cô ấy… Đang điên cuồng quậy phá, quấn quýt trong miệng cô ấy!
Thể loại tấn công vội vàng nhưng không chịu đựng được kia, giống như chứng minh anh ta có quyền xâm chiếm vậy!
“Vũ Phong, anh buông em ra… Ưm ưm.. Anh làm gì thế?!! Buông ra…”
Anh ta tiến, cô ấy lùi.
Anh ta quấn quýt, cô ấy giãy giụa.
Lâm Du Thiên tiến lên phía trước muốn kéo Thùy Sam khỏi lòng Vũ Phong, “Chủ nhiệm Vũ, anh không được làm như vậy! Bây giờ Thùy Sam là bạn gái tôi, anh buông ra…”
“Bốp…”
Lâm Du Thiên còn chưa nói xong, một cú đấm mạnh mẽ đã tung thẳng vào khuôn mặt nho nhã của anh ta.
Sức lực rất mạnh, trong nháy mắt mặt mũi anh ta bầm dập, lảo đảo lùi về sau hai bước.
Thùy Sam sợ hãi, khó khăn lắm mới thoát khỏi màn cưỡng hôn của Vũ Phong, cô ấy vươn tay đẩy anh ta: “Vũ Phong, anh điên rồi!! Anh dựa vào cái gì mà ra tay đánh người!!”
Thùy Sam vội vàng chạy về phía Lâm Du Thiên, vô cùng áy náy, quan sát tình trạng vết thương của anh ta: “Du Thiên, anh sao chứ? Trời ơi, chảy máu mũi rồi… Anh đợi, đợi…”
Dương Thùy Sam vô cùng lo lắng tìm khăn giấy và thuốc bôi vết thương trong túi mình.
Sự ân cần và lo lắng trong mắt cô, còn có vẻ hơi tức giận kia đều khiến cậu ấm họ Vũ buồn bực, không kiềm chế được tức giận!
“Dương Thùy Sam!!”
Vũ Phong vươn tay kéo cô ấy lại, “Bịch” một tiếng, khiến cả người cô ấy đập vào bức tường đằng sau.
Ngay lập tức, tất cả những đồ vật linh tinh trong túi của Thùy Sam rơi hết ra ngoài.
Thùy Sam vô cùng tức giận, cô ấy ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Vũ Phong cố tình gây rối, hét lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mỗi ngày gây phiền phức cho em! Anh thấy chưa? Bây giờ em có bạn trai rồi! Năm đó lúc anh có bạn gái, em cũng không hề bám lấy anh gây phiền phức đúng không? Anh không thể buông… tha cho em…
Âm thanh hai từ cuối cùng nhỏ đi.
Nhìn Vũ Phong đột nhiên giơ nắm đấm hướng về phía mặt cô ấy, Thùy Sam sợ hãi hét lên, nhắm chặt mắt lại.
Một tiếng “bịch” vang lên.
Nắm đấm không phải rơi vào mặt cô mà đấm vào bức tường phía sau, cách gò má cô không tới nửa tấc.
Lập tức…
Máu tươi chảy ra…
Chảy dọc theo bức tường màu trắng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống…
Tim Thùy Sam run lên: “Anh điên rồi à!! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô ấy cũng lo lắng, đẩy tay anh ta khỏi tường.
“Mẹ nó, tôi là một thằng điên! Lại còn bị một người phụ nữ xấu xa như em làm cho phát điên!”
Vũ Phong dùng bàn tay dính máu nắm chặt cằm Thùy Sam, kéo mặt cô tiến sát vào khuôn mặt lạnh lùng của mình, anh ta nghiến răng, hung dữ nói: “Cô Dương, cô dám tìm đàn ông sau lưng tôi, đúng là… thèm trai!!”
Thùy Sam cố hất tay anh ta ra: “Vũ Phong, anh thật quá đáng! Anh nói lại một lần nữa xem, em không phải là người của anh!!”
“Tôi nói phải, thì cô chính là người phụ nữ của tôi!”
Vũ Phong nghiến răng nói, một tay ôm chặt Thùy Sam nhét vào trong xe.
“Anh buông em ra!
Thùy Sam giãy giụa, nhưng nào có phải đối thủ của Vũ Phong.
Vũ Phong mở cửa xe ra, đẩy cô ấy từ ghế lái bên này sang ghế phó lái.
Thùy Sam không ngừng gõ vào cửa kính, bàn tay nhỏ bé ra sức cạy khóa cửa nhưng không thể nào mở ra được.
Rất nhanh, Vũ Phong đã ngồi vào trong xe, thân xe lùi lại rồi nhanh chóng vượt qua chiếc xe Honda màu xám, phóng nhanh như gió rời đi.
Xe đi với tốc độ rất nhanh, cuốn theo một cơn gió mạnh…
Trong cơn gió, còn thổi bay vô số tờ tiền mặt màu đỏ.
Tiền bồi thường sửa xe của Lâm Du Thiên!
Thùy Sam tức sôi máu, quay đầu nhìn Lâm Du Thiên đứng đó, sững sờ nhìn bọn họ rời đi, trong ánh mắt dường như còn chút hụng hẫng, máu mũi vẫn đang chảy, mà anh ta chẳng thèm cúi người nhặt tiền ở trên mặt đất.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ nhanh chóng biến mất khỏi dòng xe cộ, Thùy Sam cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Du Thiên.
“Anh vứt tiền là có ý gì?” Thùy Sam tức giận, đôi mắt đỏ sọng, chấn vấn anh ta.
Khuôn mặt của Vũ Phong u ám, thật khiến cho người ta sợ hãi, “Dương Thùy Sam, bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, cô biết điều một chút, im miệng lại!” Anh ta cảnh cáo cô!
“Vũ Phong, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, ngồi xuống, bình tĩnh trò chuyện!”
Thùy Sam vẻ nghiêm túc, cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận trong lòng mình: “Chính như việc vừa rồi, cho dù là thế nào đi chăng nữa, anh ra tay đánh đồng nghiệp là anh sai, đúng không? Anh lái xe đụng vào đuôi xe người ta, cũng là anh sai! Kết quả thì sao? Anh còn lấy tiền ném vào người ta! Người biết thì biết sẽ nghĩ anh đang đền tiền, nhưng không biết thì sẽ nghĩ anh đang sỉ nhục người ta!!”
Vũ Phong quay đầu nhìn về phía Thùy Sam, cười lạnh: “Tôi lấy tiền sỉ nhục cậu ta thì sao nào?”
“Anh…”
Thùy Sam tức giận: “Anh đúng là gây sự vô cớ!”
Vũ Phong không thèm để ý tới cô ấy.
Tay trái lái xe, tay phải bị thương thi thõng xuống bên cạnh, mặc cho máu tươi chảy.
Máu chảy xuống thảm xe màu đỏ, nhuộm đỏ một mảng.
Thùy Sam thấy vậy, cắn môi, nhẫn tâm quay mặt đi, coi như không nhìn thấy.
Anh ta đáng đời, đây là do anh ta tự chuốc lấy!
Sống hai mươi hai năm mà cô ấy chưa từng thấy người đàn ông nào tự cao tự đại, hơn nữa còn thích gây sự vô cớ như thế này!
Cho nên cô ấy không quan tâm!
Chảy hết máu cũng không liên quan gì tới cô ấy!
Trong lòng Thùy Sam nghĩ như vậy, nhưng mà lời nói và hành động của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược.
Cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm tay anh ta hỏi: “Tay anh không sao chứ?”
Vũ Phong vẫn không thèm để ý tới cô ấy, tiếp tục chuyên tâm lái xe, coi như không nghe thấy.
“Em hỏi anh đấy!” Thùy Sam cáu rồi.
Cuối cùng Vũ Phong cũng không đành lòng, nghiêng đầu nhìn cô nhưng vẫn không trả lời.
Thùy Sam quả thực hơi tức rồi
Cô ấy tìm thuốc cầm máu và thuốc bôi vết thương trong túi xách, lại thô lỗ kéo tay phải bị thương của Vũ Phong.
Cô ấy vốn nên mặc kệ anh ta, đúng không?
Nhưng ai bảo từ nhỏ cô ấy đã chăm sóc người bị thương? Nhìn người bị thương chảy máu không quan tâm, không phải là một phẩm chất đạo đức tốt mà bác sĩ nên có!