Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 372: Em mắng con heo

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

Một cái tát vang dội rơi thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Cao Hướng Dương.

Anh hiển nhiên hơi bất ngờ, gương mặt anh tuấn bị cô đánh lệch qua một bên.

Nhưng Vũ Quỳnh cảm thấy còn chưa đủ, nước mắt như trân châu đứt dây không ngừng trào ra, bàn tay nhỏ bé nâng lên, một cái tát thiếu chút nữa lại rơi xuống, nhưng bị Cao Hướng Dương giữ chặt cổ tay.

“Vũ Quỳnh, lần đầu tiên anh có thể hiểu, nhưng lần thứ hai… Cô còn chưa đủ tư cách dạy bảo anh!!”

Cao Hướng Dương lạnh lùng hất tay cô ra.

“Anh vô sỉ!!”

Vũ Quỳnh thút thít tố cáo anh.

Nhìn nước mắt vương trên gương mặt cô, trong lòng Cao Hướng Dương không khỏi buồn phiền.

Tại sao anh phải đè cô? Bởi vì muốn cô!

Tại sao phải lên tiếng làm nhục cô? Không biết! Nhưng nghĩ tới lúc mình ở bên này nhớ mãi không quên, cô lại sớm ân ái đính hôn với người đàn ông khác, trong lòng anh buồn bực không thôi.

Không phải là không cam lòng…

Mà là… rất ghen tị!!

“Đứng lên, chỉnh lý bản thân lại chút, anh đưa cô về nhà!”

Cao Hướng Dương dập tàn thuốc vào gạt tàn, lại xé một đống khăn giấy ném lên người Vũ Quỳnh.

Anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, tự ý đi lên lầu.

Lúc xuống lầu, trong tay anh đã cầm một bộ quần áo sạch sẽ.

Vũ Quỳnh chỉnh lý bản thân xong, ngồi trên sofa, dùng gối ôm che mình.

Nếu như không phải vì quần áo và đồ lót của mình đều hỏng trong tay Cao Hướng Dương, cô đã sớm thừa dịp anh lên lầu mà trở về nhà mình rồi.

Quần áo bị ném về phía cô một cách không chút khách khí, phủ lên đầu cô.

Vũ Quỳnh nhíu mày, không vui kéo xuống.

Cô liếc mắt nhìn quần áo trong tay, ngạc nhiên.

Nếu cô nhớ không lầm, bộ đồ này… hình như là quần áo hai năm trước của cô!

Làm sao vẫn còn??

Cô cho rằng anh đã sớm ném đi mới đúng!

Vũ Quỳnh ngẩn người mất mấy giây, lại nghe Cao Hướng Dương không lạnh không nóng nói: “Dì Lý giữ, bảo là không được vứt đi!”

Thấy Vũ Quỳnh ôm quần áo không động đậy, anh lại lạnh nhạt giải thích: “Quần áo sạch đấy, dì Lý sẽ giặt sạch định kỳ, mỗi tuần sẽ lấy ra phơi một chút.”

Cao Hướng Dương nói, lại rút một điếu thuốc ra hút.

Vũ Quỳnh phát hiện tần suất anh hút thuốc lá nhiều hơn hai năm trước rất nhiều!

Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện cô nên quản!

Cầm quần áo, ngay cả nói một tiếng cảm ơn cũng không có, cô vào thẳng phòng tắm chung ở tầng một thay quần áo.

Một lát sau…

Vũ Quỳnh từ trong phòng tắm đi ra.

Cao Hướng Dương nhìn cô, ngơ ngác mất mấy giây.

Áo T-shirt đơn giản, phối hợp với quần Jean xanh lam nhạt màu…

Bỗng có một thoáng chốc, dường như đã trở lại mùa hè rực rỡ hai năm trước, chiếu rọi vẻ thanh xuân và ngây thơ của cô.

Cô ngây thơ mà cố chấp đuổi theo sau lưng anh, từng tiếng từng tiếng gọi anh: “Cao Hướng Dương… Cao Hướng Dương…”

Vì anh mà kéo cảnh cổng sắt lớn của trường học.

Thậm chí anh còn nhớ rõ thân thủ khỏe mạnh kia của cô…

Còn cả lúc mình đứng ngoài cửa, trái tim xiết chặt vì cô.

Lúc đó cô cũng mặc bộ quần áo này…

Mà hôm nay thì sao? Hôm nay, cô mặc bộ quần áo này, có còn bằng lòng vượt qua cửa sắt vì anh, chỉ vì… được gặp anh một lần nữa hay không.

Nghĩ tới từng chuyện nhỏ lúc trước, giống như có một bàn tay vô hình xiết chặt tim anh vậy.

Cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu!

Anh rít mạnh điếu thuốc trong tay, định dùng mùi thuốc lá giúp giảm bớt đi cơn đau trong tim.

Cô hôm nay đã sớm không còn là cô gái năm đó nữa rồi…

“Đi thôi!”

Anh nói.

Tàn thuốc chồng chất trong gạt tàn.

Anh không nhìn Vũ Quỳnh sau lưng nữa, xoay người đi ra ngoài.

“Em tự đón xe về cũng được!”

Cô nói.

Cô vẫn đứng ở chỗ cũ, không động đậy.

Cao Hướng Dương quay đầu nhìn cô: “Đưa phụ nữ về nhà là quy tắc cơ bản của một quý ông.”

Vũ Quỳnh nhếch mép: “Tội phạm cưỡng hiếp cũng xứng với danh hiệu quý ông?”

Cô nói xong, không nhăn nhó nữa, bước đi về phía huyền quan.

Lúc đến gần anh…

Bỗng, anh đưa tay ra, cô bị anh chặn ngang ôm vào lòng.

Cô xấu hổ đẩy anh ra: “Anh cút ngay! Đừng động vào em!!”

Cao Hướng Dương không những không buông tay, bàn tay xiết eo cô còn chặt hơn nữa.

Ngửi mùi hương trên mái tóc cô, sau khi thỏa mãn, anh mới buông lỏng thả cô ra.

Sườn eo bị anh ôm hơi nóng lên.

Vũ Quỳnh cố gắng xua tan những cảm giác khó chịu này, khom người đổi giày.

Cũng không biết từ lúc nào con heo nhỏ trắng trẻo mập mạp kia đã nhảy lên chân cô, dường như cảm thấy cô muốn đi, nó không ngừng cọ xát bên chân cô, cắn giày cô, không chịu nhả.

Vũ Quỳnh thấy vậy, do dự mấy giây, cuối cùng lại khom người ôm heo nhỏ vào trong lòng mình.

Cô chỉ đầu nó, nhướng mày dạy bảo: “Mày làm gì vậy? Cái tốt không học, lại học hết thói xấu của anh ta! Mày cho rằng cả hai đều xuất thân từ bọn trộm cướp à?”

Vũ Quỳnh chỉ cây dâu mắng cây hòe, Cao Hướng Dương đương nhiên nghe hiểu.

“Em mắng ai đó?”

Anh tức giận hỏi vặn một câu.

Vũ Quỳnh lạnh nhạt liếc anh: “Em mắng con heo.”

“…”

Cao Hướng Dương nghẹn họng.

Anh phát hiện đáp lời cũng không ổn, không đáp lời cũng không ổn.

Mấu chốt là, đáp lời cái gì cũng không ổn!

Không đáp lời, mặc cô mắng, đáp lời, thừa nhận mình là con heo.

Chửi thề một câu!

Cao Hướng Dương phát hiện không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là cầm con heo trong lòng cô phát giận.

Vốn đúng là như thế, một thứ đồ chơi xấu xí như thế có tư cách gì nằm giữa hai ngọn núi tuyết mềm mại của cô?

Anh xốc “Cậu ba” lên ném qua một bên, quát: “Cậu ba, mày cút ra xa một chút cho tao!”

“Anh vừa mới gọi nó là gì?”

Vũ Quỳnh trợn mắt, không dám tin hỏi anh.

“Cậu ba…”

Cao Hướng Dương nhìn cô khiêu khích.

“Anh lại dùng tên của em cho một con heo??”

Vũ Quỳnh cực kỳ buồn bực, nhưng lại không có cách gì với anh: “Cao Hướng Dương, anh căn bản là một tên ấu trĩ!!”

Cô giận tới mức đỏ bừng mặt.

Vũ Quỳnh cứng đờ cả người…

Rõ ràng cô muốn trốn đi, nhưng hết lần này đến làn khác… Tứ chi như bị ma thuật trói chặt, không thể động đậy.

Chỉ có trái tim không ngừng “thình thịch” đập loạn.

Mỗi nhịp đập… đều rõ ràng như vậy.

Thậm chí là… rõ tới mức đáng sợ!!

Cao Hướng Dương…”

Vũ Quỳnh gọi anh, cảnh cáo nói: “Anh tiếp tục như vậy, trầy da sứt thịt cũng đừng oán trách em!!”

Bảo bối…

Một tiếng “bảo bối” của anh, cuối cùng cũng khiến Vũ Quỳnh cắn anh, không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng.

Một tiếng xưng hô, giống đêm hai năm trước đó!!

Nhưng…

Mình thật sự là bảo bối của anh sao?

Nếu thật sự là vậy, vì sao hai năm trước anh lại đối xử với mình như thế?

Nếu thật sự như vậy, hai năm sau, vì sao anh lại nỡ làm thế với cô?

Đàn ông, trong quá trình hoan ái, phụ nữ dưới thân đều là bảo bối của họ!!

Vũ Quỷnh khóc buông lỏng cổ Cao Hướng Dương.

Trên cổ, hai hàng dấu răng màu đỏ tím cực kỳ nhức mắt.

Chọn tập
Bình luận