Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 321: An tâm

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

Cô không chịu động đậy, anh cũng không dám động đậy, chỉ sợ không cẩn thận lại đụng vào chỗ không nên đụng.

Tay cẩn thận đưa ra, với lấy cặp nhiệt kế đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, vẩy nhẹ, rồi vỗ vỗ lòng bàn tay vào eo cô: “Nào, em kẹp nhiệt kế vào nách đi…”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn giơ cánh tay lên, Cao Hướng Dương đặt cặp nhiệt kế vào.

Vũ Quỳnh lại mệt mỏi vùi vào lòng anh.

“Thoải mái hơn không?”

Cao Hướng Dương ghé sát tai cô, lo lắng hỏi cô.

“Vâng…”

Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, yếu ớt.

“Sao lại đột nhiên bị bệnh vậy? Lúc anh đi em vẫn khỏe mà?”

Chuyện này, Cao Hướng Dương không thể hiểu được.

Chỉ mới có mấy tiếng ngắn ngủi mà cô đã bệnh nghiêm trọng thế này rồi.

Nằm trong vòng anh, Vũ Quỳnh khẽ dịch chuyển phần thân dưới, mãi lâu sau, cô mới trả lời thật: “Em tắm nước lạnh…”

Cao Hướng Dương sững người.

Đồng tử co lại, thở hắt ra, tóm lấy cánh tay trắng mềm đang ôm cổ anh của cô khẽ kéo ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vì sao em làm vậy?”

Vũ Quỳnh trắng bệch mím chặt môi, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Em muốn anh về nhà…”

Rất lâu sau đó…

Cô cuối cùng cũng nói hết sự thật.

Cao Hướng Dương buồn bực thở hắt ra, nhìn cô gái trước mặt, bỗng dưng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Vũ Quỳnh!”

Anh bất đắc dĩ khàn giọng gọi tên cô, thở dài, nâng khuôn mặt không có sức sống của cô lên: “Rốt cuộc anh phải làm gì với em mới được đây?”

Vũ Quỳnh cắn cắn môi, không nói gì.

Cúi mắt xuống, cô không nhìn anh.

Cô biết, cô như vậy chắc chắn sẽ khiến anh chán ghét, nhưng mà… cô không nhịn được, cô muốn giữ anh lại bên cạnh, lâu hơn, lâu hơn nữa…

“Sau này em còn dám làm chuyện ngốc nghếch như thế này thì anh sẽ đưa em về! Đưa em về chỗ ba mẹ em, không quan tâm em nữa đâu!”

Anh nói nghiêm túc!

Vũ Quỳnh biết.

Nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ đưa cô về thật!

Sau đó, có người gõ cửa phòng, dì Lý đứng bên ngoài gọi bọn họ: “Cậu chủ, canh gừng của cô ấy xong rồi.”

“Nào! Em nằm ngoan đi, anh đi bê canh vào đây.”

Cao Hướng Dương vỗ vỗ lưng Vũ Quỳnh, Vũ Quỳnh mới ngoan ngoãn dịch ra khỏi người anh, nằm sang bên cạnh.

Dì Lý bưng canh gừng vào, còn mang cả điểm tâm đã hâm nóng, vốn được làm cho Vũ Quỳnh lúc trước.

“Cậu chủ, cô ấy thế nào rồi?”

Dì Lý cũng vô cùng lo lắng.

“Đỡ hơn rồi! Dì Lý, muộn rồi, dì đi ngủ đi, ở đây có cháu chăm sóc.”

Cao Hướng Dương khuyên dì Lý đi nghỉ trước.

“Vậy được, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ngủ không sâu giấc đâu.”

“Được!”

Dì Lý nói xong thì đi ra ngoài.

Cao Hướng Dương vén một góc chăn ra, lấy cặp nhiệt độ dưới nách Vũ Quỳnh nhìn một cái, lông mày nhíu chặt lại.

Ba mươi tám độ rưỡi.

Vẫn đang sốt cao.

“Nào, uống canh gừng đi…”

Cao Hướng Dương đỡ Vũ Quỳnh ngồi dậy, bón canh gừng cho cô: “Em tự uống được không?”

Vũ Quỳnh gật đầu, dáng vẻ vô cùng yếu ớt.

Nhìn cô như vậy, anh cũng không để cô tự uống, mà chọn cách kiên nhẫn bón cho cô từng thìa một: “Xem em sau này còn bướng bỉnh nữa không!”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn uống từng thìa canh anh đưa tới.

Cao Hướng Dương nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, vừa tức vừa buồn cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Bình thường em không thể để anh yên tâm được à? Mới có mấy tiếng đồng hồ không ở bên cạnh em, mà em đã giày vò mình ra thành thế này rồi! Vũ tiểu tam, em đúng là tàn nhẫn với bản thân!”

Nghe câu cuối cùng Cao Hướng Dương nói, vành mắt Vũ Quỳnh bất giác đỏ lên.

Cao Hướng Dương thở dài: “Sau này đừng có ngốc như vậy nữa, biết chưa?”

Bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên, lau đi giọt nước mắt trên má cô: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa, mai mắt sẽ sưng húp như mắt gấu trúc đấy! Còn nữa, anh đảm bảo với em.. đảm bảo từ sau sẽ không qua đêm bên ngoài nữa! Tất nhiên, trừ khi anh ở bệnh viện.”

Vũ Quỳnh sững người.

Cao Hướng Dương thấy cô không có phản ứng gì lại thấy buồn cười: “Sao thế? Bị bệnh rồi đến phản ứng cũng chậm chạp đi à?”

Vũ Quỳnh cắn cắn môi, cúi đầu, không nói gì.

“Sao thế? Không vui à?”

“Không, em vui…”

Cô vội vàng đáp lời.

Nhưng bỗng nhiên, cô lại chui vào chăn, bọc kín cơ thể, để không bị cảm lạnh nữa.

Cao Hướng Dương hơi khó hiểu, đặt bát canh gừng trong tay xuống: “Tiểu Tam, em lại tức giận gì thế?”

“Không có…”

Cô khó chịu trả lời anh, dường như sợ anh không tin, lại lặp lại lần nữa: “Em thật sự không có tức giận!”

Được, anh tin.

“Thế vì sao em lại chui vào trong chăn?”

Cao Hướng Dương thực sự không đoán được suy nghĩ của cô bé này.

Rất lâu sau cũng không nghe Vũ Quỳnh trả lời.

Lúc Cao Hướng Dương cho rằng cô sẽ không trả lời thì từ trong chăn Vũ Quỳnh rầu rĩ nói: “Em ghét bản thân em như thế này…”

Câu trả lời của cô làm Cao Hướng Dương hơi ngẩn ra.

“Rõ ràng biết cô ấy mới là bạn gái của anh, nhưng em vẫn cứ nhỏ nhen độc chiếm anh, bởi vì em sợ anh bị cô ấy cướp đi mất, em thật sự rất sợ…”

Vũ Quỳnh buồn bực nằm trong chăn, đang nói thì tự nhiên lại khóc òa lên.

“Em cũng không muốn em trở nên đáng ghét như thế này! Nhỏ nhen, đố kỵ, lại còn ích kỷ… cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của anh…”

Vũ Quỳnh đang tự sám hối thì chăn bị Cao Hướng Dương kéo ra.

Cánh tay anh chống hai bên người cô, anh cúi người, từ cao nhìn xuống cô, con ngươi tối lại, ánh mắt lóe lên, miệng khẽ nhếch, cười nói: “Em lớn rồi, biết tự kiểm điểm rồi…”

Vũ Quỳnh quay người nhìn anh.

Môi hồng khẽ nhếch, bĩu môi, lau nước mắt: “Em kiểm điểm thì kiểm điểm, nhưng mà… những gì anh vừa hứa với em, anh không được nuốt lời đâu đấy!”

“Ha ha…”

Cao Hướng Dương không nhịn được bật cười thành tiếng.

Anh giơ tay ra, nhéo mũi nhỏ nhắn của cô: “Không dám nuốt lời! Còn nữa, trong mắt anh, Tiểu Tam em có ích kỷ nữa, nhỏ nhen nữa, đố kỵ nữa, cũng vẫn đáng yêu như vậy… Ngoài ra, ừm, anh nghĩ anh cũng nên kiểm điểm, khiến em trở thành thế này, anh nghĩ, anh là người đầu tiên không thể thoái thoát trách nhiệm!”

Anh đột nhiên nói vậy, trong lòng Vũ Quỳnh vừa ấm áp vừa chua chát.

Vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, tâm trạng biến đổi phức tạp, chua xót.

Cô mím môi, làm nũng nói: “Anh biết thế là tốt…”

Cao Hướng Dương cũng cười: “Dậy đi tắm nước nóng đi, được không?”

“Anh bế em đi…”

Vũ Quỳnh nói xong vòng hai tay để lên vai anh.

Cao Hướng Dương hơi buồn cười: “Rốt cuộc bao giờ em mới chịu lớn hả?”

Vũ Quỳnh không chịu: “Em đã lớn rồi!”

“Nhưng em ở với anh lúc nào cũng giống một đứa trẻ!”

Cao Hướng Dương với lấy khăn tắm, bọc cô lại, ôm cô đi vào phòng tắm.

Cả đêm nay, tâm trạng của Cao Hướng Dương giống như ngồi tàu lượn vậy.

Trước khi chưa trả lời thì không an tâm, trong lòng giống như buồn bực chuyện gì đó, cực kỳ phiền.

Còn bây giờ tuy cô bị bệnh, tâm trạng anh cũng sốt ruột nhưng cũng không còn cảm giác bất an nữa, đỡ hơn rồi!

Tâm trạng buồn bực ít ra cũng hạ xuống rồi!

Quả nhiên, ở nhà của mình vẫn thoải mái hơn.

Buổi tối, bệnh tình của Vũ Quỳnh cũng đỡ hơn nhiều.

Bởi vì giường cô đã ướt nên lúc này cô đang chiếm giường của Cao Hướng Dương.

“Em ngủ giường, anh ngủ sô pha! Nếu thấy không thoải mái thì gọi anh ngay biết chưa?”

Thật ra, anh có thể ngủ ở phòng khách nhưng nghĩ cô không thoải mái, anh không yên tâm để cô ở một mình.

Có lúc, đến Cao Hướng Dương cũng cảm thấy bản thân hơi chiều Vũ Quỳnh quá.

Giống như Vưu Tiên có nói, người thực sự khiến cô ấy không trưởng thành chính là anh.

Nhưng mà…

Bảo anh buông tay để cho cô tự lập, anh không làm được.

Cho dù biết rõ là sai nhưng cũng không có cách nào để cô tự do.

Cô có thể tự do, nhưng trước hết là anh bắt buộc phải ở bên cạnh cô.

“Chúng ta cùng ngủ trên giường, được không?”

Vũ Quỳnh ngây thở hỏi anh, níu chặt tay áo anh không buông.

“Không được!”

Cao Hướng Dương lập tức từ chối.

“Em đảm bảo em sẽ ngủ ngoan, nhất định không đạp anh!”

Vũ Quỳnh giơ tay lên nghiêm túc đảm bảo.

“Vấn đề không phải ở đó!”

Cao Hướng Dương kéo tay cô xuống.

“Em cũng sẽ không đạp chăn đâu.”

Vũ Quỳnh lại giơ tay lên.

Cao Hướng Dương nhíu mày: “Vấn đề cũng không phải ở việc em có đạp chăn không, em ngoan ngoãn đi ngủ cho anh!”

Vũ Quỳnh bĩu môi: “Thế thôi, được rồi.”

Cô cũng không ép anh nữa.

Nằm xuống, đôi mắt chớp chớp, khẩn cầu nhìn anh: “Anh có thể nằm với em một lúc…”

“Được!”

Cuối cùng Cao Hướng Dương cũng gật đầu.

Vũ Quỳnh mừng rỡ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Thế anh nằm đây nhé! Để em gối lên tay anh.”

Cao Hướng Dương ngập ngừng một lát, vẫn nằm xuống cạnh cô.

Vũ Quỳnh giống như em bé sơ sinh, nằm cuộn tròn lại, đầu gối lên cánh tay rắn chắc của anh, nhắm mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn ngủ.

Hai người chắc cũng đều mệt, không đến mười lăm phút đã đi vào giấc mộng.

Cao Hướng Dương vẫn còn nhớ rõ là phải ngủ ở ghế sô pha, nhưng đầu vừa ngả xuống gối, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ luôn.

Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Anh tỉnh dậy thế nào nhỉ?

Tất nhiên là vì bị cô nhóc cứ ngọ ngoạy trong lòng làm cho anh tỉnh.

Cái chân nhỏ của cô đạp anh mấy cái cũng thôi đi, còn cái tay không an phận cứ huơ huơ lung tung trong chăn… cũng không biết do cảm giác hay là sao mà cô lại bắt chuẩn đầu ngực anh… khẽ vuốt vuốt, nghịch nghịch.

Tất cả động tác, đều được thực hiện trong lúc ngủ.

Đúng! Nha đầu này có một cái tật, lúc ngủ, bất kể là ngủ cạnh ai, đều thích nhéo…đầu ti người đó!

Cũng không biết tật xấu này rốt cuộc có từ bao giờ, nghe nói lúc nhỏ dì Thùy Sam cho cô ấy uống sữa mẹ, đến mười tám tuổi cũng chưa cai sữa.

Bàn tay nhỏ mềm mềm ấm áp, không ngừng vặn xoắn nơi đầu ti nhạy cảm của anh, đùa nghịch… Cao Hướng Dương có thể cảm nhận rõ ràng nơi đó bị cô nghịch trong tay càng lúc càng cứng… anh thở hổn hển, đẩy cái tay không an phận của cô ra.

Nào biết cô vẫn cứng đầu, anh hất ra, cô lại cho vào, cứ tiếp tục… Cao Hướng Dương biết cô đã tỉnh rồi.

Cô cố ý chọc anh!

Đúng là tiểu ma đầu!

Lúc móng vuốt của cô đang thăm dò dưới áo sơ mi của anh, đột nhiên anh xoay người, mạnh mẽ đè cô xuống bên dưới: “Bệnh còn chưa khỏi mà đã nghịch ngợm rồi…”

Vũ Quỳnh mắt cười cong cong, đôi mắt xinh đẹp như trăng non, xinh đẹp động lòng người, chẳng còn tí buồn ngủ nào.

“Mấy giờ rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô còn mang theo sự lười biếng, nũng nịu hỏi anh.

Cao Hướng Dương quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Vẫn còn sớm, mới bốn giờ, em ngủ thêm đi.”

“Vâng…”

Chọn tập
Bình luận