Hướng Tình ngẩn ngơ hướng nhìn bóng lưng vững chắc của anh ta, bỗng nhiên, hỏi một câu chẳng lý do: “Anh có người con gái mình thích không?”
Bóng lưng của Lục Li Dã, hình như hơi cứng một chút.
Sau một lúc lâu, anh trầm giọng trả lời, “Có.”
“Cô ấy đâu?”
Hướng Tình hiếu kỳ truy hỏi.
“Cô ấy cũng có người đàn ông mình thích!”
Nhưng người đàn ông đó, chính là người đàn ông của người phụ nữ phía sau anh đây!
“…”
Hướng Tình chớp chớp mắt, hiểu ra.
Không bệnh mà chết thì chỉ có là yêu đơn phương thôi!
Cô thức thời không hỏi nữa, giống anh, nghiêng mình quay qua, đối lưng về phía anh mà ngủ.
Giao dịch trên boong tàu, Hướng Tình không biết đã giao dịch thế nào rồi, cô không hỏi, cũng không quan tâm.
Mười mấy ngày sau, tàu cập bến.
Mà từ đó đến nay, Hướng Tình cũng không còn gặp lại Morri nữa.
Những gì xảy ra trên chuyến tàu với Lục Li Dã, giống như một giấc mơ, cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Cô vẫn ngủ trên sô pha, còn anh, vẫn ngủ trên chiếc giường lớn của mình.
Có điều, không gian hoạt động của Hướng Tình, đã từ phòng ngủ của anh được mở rộng dần ra cả tòa biệt thự của anh rồi.
Anh đã cho phép cô tự mình đi lại trong nhà rồi.
Lúc rảnh rỗi, cô có thể đến phòng game chơi, để giết thời gian, hoặc là vào phòng sách ngồi, ngồi một lúc là hết chiều, còn không thì đi xuống rạp phim ở dưới tầng hầm xem lại những bộ phim điện ảnh kinh điển cũ.
Nhiều lúc, Hướng Tình cảm thấy mình rất giống con sâu hiền lành, rảnh rỗi trong nhà anh, chẳng biết gì hết.
Lục Li Dã rất bận, ngày thường, muốn tìm người có thể nói chuyện cũng cực ít.
Nhiều nhất cũng chỉ nói được với Liên Vân một hai câu!
Hôm nay, Tống đi theo Lục Li Dã ra ngoài làm việc, Liên Vân cũng không biết đang bận việc ở đâu.
Bên ngoài sắp xếp một loạt vệ sĩ, phụ trách trông coi cô.
Cô nhàm chán đi đi lại lại ở đại sảnh, lúc thì leo cầu thang bộ, coi như tập thể dục.
Đột nhiên, trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Là Tiểu Yến!!
Hướng Tình vừa lúc chạy lên lầu, phải đi xuống.
Đứng trên cầu thang, cô từ trên cao xuống nhìn xuống, sắc mặt không chút thay đổi, không mở miệng nói lời nào.
Tiểu Yến lướt nhìn qua loạt vệ sĩ ngoài cửa, cười nói: “Cậu Lê đúng là coi trọng cô, phái nhiều người như vậy để bảo vệ cô!”
Hướng Tình vẫn như cũ không nói năng gì, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô ta thêm một cái.
Tự mình đi xuống, tiếp tục tập thể dục, một hồi lâu sau, mới buồn bã nói, “Nếu cô đến tìm cậu Lê thì đợi đi, anh ấy sẽ về nhanh thôi!”
Lời này, thực ra Hướng Tình là nhắc nhở cô ta, nếu cô ta mà lỗ mãng thì tốt nhất là nên kiềm chế một chút, vì Lê Dã anh ấy sẽ về nhanh thôi.
“Tôi đến là để tìm cô.”
Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn cô ta.
Bước chân của Hướng Tình dừng lại, nghiêng đầu, liếc nhìn cô ta một cái, cau mày.
“Tôi đưa cô ra ngoài!”
Cô ta nói.
Hướng Tình nhìn cô ta chằm chằm.
Sóng mắt không hề có dấu hiệu dao động.
Trong lòng cô đã tung bọt trắng xóa từ lâu…
Đưa cô ra ngoài? Mồi nhử tuyệt vời.
Nhưng, chỉ dựa vào người phụ nữ này??
Cô đâu có mù!!
Hướng Tình từ từ bước từ trên lầu xuống, đến khi đứng trước mặt Tiểu Yến, mới đứng yên tư thế, cúi đầu khẽ cười nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin cô?”
“Hướng Tình, tin hay không, tùy cô!! Hiện tại tôi chỉ mong cô nhanh chóng cút khỏi khách sạn! Đừng ở bên cạnh mê hoặc cậu Lê nữa!”
Câu sau, là lời nói thật.
Hướng Tình tin.
Cô xoay người đi rót sẵn cho mình ly nước ấm, uống một ngụm, rồi ra vẻ quyến rũ cười nói: “Nói thật với cô, ban đầu tôi thật sự rất ghét nơi này, mỗi ngày đều mơ được thoát khỏi chỗ quỷ quái này, nhưng rồi sau đó, tôi nhận ra chỗ này không tồi! Cô xem đi, ngày thường chả cần làm gì, chỉ lo ăn uống ngủ nghỉ, lâu lâu hoạt động gân cốt trên giường với cậu Lê, cuộc sống như vậy thật sự khá tốt!”
Nói xong những lời này, Hướng Tình thỏa mãn nhìn mặt Tiểu Yến hiện lên vết nứt.
Ngực cô ta phập phồng, có phần mãnh liệt, trong đôi mắt hiện lên ánh mắt căm hận, hai tay buông xuống bên sườn siết chặt lại.
Rất lâu…
Hướng Tình suýt nữa nghĩ rằng cô ta đã từ bỏ ý định, thì đột nhiên thấy cô ta rút túi ra một chiếc điện thoại di động thông minh, ném xuống dưới chân của Hướng Tình.
Điện thoại rơi trên chiếc thảm Ba Tư, bình an vô sự.
“Không tin tôi cũng được, có tin cảnh sát không?”
Mặt của cô ấy, hơi trắng bệch.
Trong con mắt quyến rũ, có một quyết tâm liều mạng.
“Đúng! Tôi yêu cậu Lê, tôi hận không thể cho những người phụ nữ bên cạnh anh ấy chết hết!! Tôi cũng muốn cô chết, nhưng tôi biết nếu tôi khiến cô chết, anh ấy sẽ không tha cho tôi! Nên, Hướng Tình, cô đi đi! Đừng bên cạnh chướng mắt anh ấy! Điện thoại này gọi được, gọi báo cảnh sát đi, sẽ không còn vấn đề gì nữa!!”
“Cô bảo tôi báo cảnh sát??”
Hướng Tình nhìn cô ta với vẻ khó tin.
Tiểu Yến cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Cô nghĩ rằng sau khi báo cảnh sát, họ sẽ đến bắt chúng tôi sao? Đừng nằm mơ nữa! Cùng lắm họ lôi cô từ trong đây ra ngoài thôi!”
Có thể dẫn cô ra ngoài, đúng là không còn gì tốt hơn!!
Hướng Tình đúng là có động tâm.
Hơn nữa còn là động tâm mạnh mẽ.
Trái tim, “bình bịch” va vào lồng ngực của cô, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô có muốn ra ngoài hay không, tự cô suy nghĩ đi!!”
Tiểu Yến nói xong, xoay người đi.
Đến khi, bóng dáng cô ta khuất tầm mắt khỏi khu biệt thự, Hướng Tình mới bừng tỉnh.
Tất cả, phảng phất như cơn mơ.
Điện thoại mà cô lần mò bấy lâu nay, hôm nay đã có ở trước mặt cô rồi, cô còn do dự điều gì chứ?
Hướng Tình vội vã cúi đầu nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.
Bàn tay nhỏ, vẫn còn đang run.
Điện thoại có khóa màn hình, nhưng chí ít bên cạnh vẫn còn nút ấn gọi điện khẩn cấp!!
Điện thoại thật sự có thể gọi được!!
Hướng Tình tim đập như trống bỏi.
Tiếp theo, dứt khoát đã không làm thì thôi, làm thì phải đến nơi đến chốn, liền ấn vào nút “khẩn cấp”.
Ngón tay, chạm vào các con số, vừa run vừa ấn ‘1’ ‘0’, nút số ‘3’… khoảnh khắc ấy, hơi thở như sắp dừng lại vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, vì hồi hộp mà đỏ ửng.
“Tút…tút!”
Khoảnh khắc điện thoại vừa gọi đi, đã có chuông.
“Xin chào, đây là…”
Đối phương vẫn chưa nói hết lời, điện thoại liền bị Hướng Tình tắt ngang.
Vừa cúp điện thoại, cô thở hổn hển, có cảm giác như sắp tắt thở.
Điện thoại thực sự có thể gọi đi, nhưng đến bước cuối cùng, cô vẫn chùn bước.
Tại sao?
Chẳng lẽ cô không muốn rời khỏi nơi này sao?!
Đương nhiên không phải!
Cô thật sự là nằm mơ cũng nghĩ xem làm thế nào để trốn ra khỏi đây.
Tuy cuộc sống hiện tại của cô thực sự không tồi, nhưng, cuộc sống không nhìn thấy tương lai, suốt ngày sống trong cuộc sống thấp thỏm lo sợ này, ai bằng lòng chứ?!
Nhìn thì an yên, nhưng thực ra sóng ngầm cuồn cuộn, một khi không chú ý thì sẽ mất mạng ngay!
Nhưng, đã như vậy, tại sao lúc đến bước cuối cùng, cô lại chọn chùn bước chứ?
Xét cho cùng, cô vẫn không tin được Tiểu Yến.
Hướng Tình cầm điện thoại, đứng ngồi không yên.
Ở trên lầu tới tới lui lui đi lên đi xuống, bước đi càng lúc càng gấp gáp hơn nhiều.
Người phụ nữ ấy sao lại đưa điện thoại cho cô, để cô báo cảnh sát chứ?
Đây rốt cuộc có phải là cái bẫy không? Bản thân có cần dũng cảm thử một lần? Hay là lựa chọn tin tưởng người đàn ông tên Lê Dã?
Lê Dã…
Nghĩ tới người đàn ông ấy, Hướng Tình không khỏi hoảng hốt.
Tất cả mọi thứ về anh, Hướng Tình đều không biết.
Ở nơi từng bước như đi trên băng mỏng này, bảo cô tùy tiện tin tưởng một người đàn ông mập mờ, đó rõ ràng là điều không thể.
Nhưng anh luôn luôn che chở cho cô, đó là thực tế!
Đến cả Tiểu Yến còn nhìn ra!!
Bên ngoài một loạt vệ sĩ áo đen không phải vì bảo vệ cô sao?!
Tuy không loại trừ việc đề phòng cô chạy trốn, nhưng cũng là một loại hình thức bảo vệ!
Nghĩ đến đây, Hướng Tình đưa ra một quyết định.
Quyết tâm đem hết chuyện hôm nay, kể toàn bộ cho anh ấy.
Mà chuyện này, với cô mà nói, hiển nhiên cũng là một ván cược chí mạng.
Lúc chập tối.
Lục Li Dã hoàn thành hết mọi chuyện trong tay trở về.
Anh cùng Hướng Tình ăn cơm ở phòng ăn.
Cả bữa cơm, Hướng Tình ăn mà lòng không yên, cơm chưa ăn được vài thìa, chỉ thấy cô cứ ra sức xắt nhỏ miếng bít tết trên dĩa.
Lục Li Dã tất nhiên chú ý đến sự khác thường của cô.
Buông dao nĩa trên tay xuống, anh cầm lấy khăn ăn ở kế bên, ung dung lau miệng, rồi mới chậm rãi hỏi cô: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hướng Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Môi đỏ mọng, muốn nói gì đó, cuối cùng, cũng không mở miệng ra nói được.
Cô thật không nỡ nói.
Cô cắn cắn môi dưới, lắc đầu, “Không… không có gì.”
Lục Li Dã ngược lại không ép cô, “Không thì ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Ồ…”
Hướng Tình gật đầu, ngoan ngoãn chọn ăn một miếng bò bít tết vừa miệng nhỏ của cô.
Sau khi ăn được vài miếng, cô thở dài, chưa kịp nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn chăm chú Lục Li Dã, hàm hồ hỏi anh: “Anh biết hôm nay Tiểu Yến đến tìm tôi không?”
“Có nghe nói rồi.”
Lục Li Dã gật đầu.
“Anh có tò mò cô ta tìm tôi là vì việc gì không?”
“Đợi em nói.”
“Ồ…”
Hướng Tình lại thở dài.
“Được rồi, được rồi, vậy để tôi nói vậy! Chuyện này sắp làm cho tôi bức bối chết rồi, nói trắng hết mọi chuyện nhé!”
Hướng Tình như hạ được một quyết tâm rất lớn.
Lục Li Dã nhìn cô.
Nhìn bàn tay nhỏ của cô, hết lần này đến lần khác lục gì đó trong túi quần, nhưng lục nửa ngày, cũng chẳng thấy gì.
Không phải không có, mà là, không nỡ lấy ra!
Cuối cùng, cô cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng luyến tiếc lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra.
Lục Li Dã mi hơi giật, trong nháy mắt con ngươi đen hiện lên mấy phần ánh sáng sắc bén.
“Cô ta đưa cho tôi đấy.”
Hướng Tình thành thật khai báo: “Để tôi gọi điện báo cảnh sát!”
“Em gọi chưa?”
Con ngươi của Lục Li Dã dáng vẻ như sắp nổi mưa to gió lớn.
Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Hướng Tình, quá gấp gáp, tay cô bất giác lạnh đi.
“Tôi gọi rồi!”
Hướng Tình gật đầu, lại lắc đầu, giải thích nói “Nhưng tôi chưa nói gì thì cúp máy luôn.”
Hàng may cau chặt của Lục Li Dã rõ ràng đã giãn ra không ít.
Con ngươi anh co lại, nhìn chằm chằm Hướng Tình: “Sao cuối cùng lại từ bỏ?”
Nhìn thần sắc anh buông lỏng, giọng nói Hướng Tình nhẹ hơn: “Không có gì, chỉ là tôi không tin người phụ nữ đó, sợ bị cô ta bẫy chết.”
Lục Li Dã lấy điện thoại trên bàn, hơi nhướn mày: “Em nguyện tin tôi?”
“Ừ.”
Ánh mắt không nỡ của Hướng Tình nhìn theo chiếc điện thoại anh cầm trên tay, cái miệng vẫn thất thần nói: “Chí ít thì tôi cũng bị mất trinh tiết bởi cậu Lê, nên nghĩ lại cậu Lê có chút lương tri, cũng không đến nỗi nhốt tôi cả đời!”
Lục Li Dã cười nhẹ: “Coi như em thông minh.”
“Điện thoại này thật sự có vấn đề à?”
Hướng Tình tặc lưỡi.
“Em hi vọng nó có vấn đề?”
Lục Li Dã cau mày.
“Đúng, có vấn đề mới tốt.”
Trong lòng cô sẽ thanh thản hơn.
Ít ra thì điện thoại này không mất công giao cho anh.