Cô thật vất vả mới để cho mình có lòng phòng bị, Vũ Quỳnh không muốn cứ thế mà tan rã.
Sau khi nói xong, cô vén chăn đi xuống giường.
Con ngươi của Cao Hướng Dương đen như mực liếc thoáng qua cô, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, anh theo Vũ Quỳnh thức dậy.
Trong lòng Vũ Quỳnh tức giận, anh dĩ nhiên có thể hiểu.
Anh không vội, sau này, giữa hai người còn có rất nhiều thời gian để giải thích những chuyện này.
Có thể ở bên nhau mới là quan trọng nhất!
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, nghe thấy tiếng lách cách bận rộn trong nhà bếp.
Trong phòng khách, Cao Dương Thành và Vũ Phong đang nói chuyện gì đó.
“Ba!”
Cao Hướng Dương từ trên lầu đi xuống, vội vàng chào hỏi hai người ba.
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn chào hai người.
Trong phòng bếp, Hoàng Ngân và Thùy Sam nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng đi ra: “Ồ, cuối cùng vợ chồng son cũng dậy rồi, các con mệt không? Hai đứa dọn dẹp một chút, sắp ăn cơm rồi!”
Hoàng Ngân vui vẻ thu xếp mọi việc.
Buổi tối hôm qua nhìn thấy con trai bình yên trở về, Hoàng Ngân kích động, ôm con trai khóc suốt nửa tiếng. Buổi tối lại ôm chồng mình khóc ròng rã một đêm, bà phấn khởi đến mức không ngủ được.
Thùy Sam nhìn thấy Cao Hướng Dương, vui vẻ ra đón, ôm lấy anh, vui đến phát khóc: “Con đó, những năm nay không có tin tức gì của con, không biết con đi đâu, con không liên hệ với người trong nhà, tất cả mọi người đều lo lắng cho con…”
“Mẹ, con xin lỗi… Để mọi người phải lo lắng cho con!”
Cao Hướng Dương vội vàng nói xin lỗi, theo bản năng liếc thoáng qua cô vợ nhỏ của mình.
“Anh…”
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi dịu dàng đầy ngạc nhiên.
Ngoại trừ Hướng Tình thì còn ai vào đây?
“Anh ơi, có thật là anh không? Anh…?”
Hướng Tình không kịp cởi giày, vội vàng xông về phía trước, nhảy vào trong ngực anh trai mình, hai chân vắt chéo lên người Cao Hướng Dương, vùi mặt vào hõm cổ anh, khóc lóc nức nở: “Anh ơi, rốt cuộc anh cũng về rồi! Anh có biết không, hai năm nay, mọi người rất nhớ anh…nhất là Tam Nhi…”
Một tay Cao Hướng Dương vỗ nhẹ lên lưng em gái mình, một tay khác theo bản năng liền kéo cánh tay nhỏ của Vũ Quỳnh đang đứng bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, an ủi Hướng Tình: “Anh về rồi, anh thật sự về rồi! Em đừng khóc, tất cả mọi người đều đang nhìn đó…”
Tay Vũ Quỳnh được bàn tay ấm áp của Cao Hướng Dương nắm lấy, nhiệt độ kia dường như xuyên qua da cô, thẩm thấu đến từng mạch máu…khiến cho trong lòng của cô cảm thấy ấm áp, dễ chịu, rất an tâm… Hướng Tình không nỡ xuống khỏi người anh trai: “Mọi việc đều tốt rồi ư?”
“Ừ, gần như là thế!”
Hướng Tình lau nước mắt, cười cười, cô dựa vào bả vai anh trai, nói nhỏ: “Nếu như đều đã ổn, như vậy sau này chờ xem chị dâu nhỏ nhà chúng ta chỉnh anh.”
“…”
“Lục Li Dã đâu?”
Vũ Quỳnh bỗng nhiên hỏi một câu.
Hướng Tình vội vàng liếc thoáng qua cô: “Đang yên đang lành, chị nhắc đến anh ta làm gì!”
Cao Hướng Dương bỗng liếc thoáng qua em gái mình, cảnh giác hỏi một câu: “Bây giờ quan hệ giữa em và Lục Li Dã là như thế nào?”
“Chúng em chỉ là bạn bè.”
Hướng Tình cười cười, kéo tay Vũ Quỳnh, cố ý chuyển đề tài: “Chị dâu, hai năm qua, anh em có ở bên ngoài lêu lổng không? Hôm qua chị đã đích thân kiểm tra chưa?”
“…”
Gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh đỏ lên.
“Con nhóc xấu xa này!”
Hoàng Ngân cười, gõ trán con gái mình: “Con nhanh vào bếp giúp mẹ một tay.”
“Vâng, con đến ngay đây!”
Quần áo trên người Hướng Tình tuyệt đối không thích hợp đi vào nhà bếp.
Cô mặc một chiếc áo liền quần màu đen, trong tay xách túi Chanel, chân đi giày cao gót màu đen.
Nếu như không phải lo lắng đề tài chuyển sang vấn đề tình cảm của mình, Hướng Tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng bước vào trong nhà bếp.
Chẳng qua lời này của mẹ già, thật đúng là cứu cô một trận.
Cô vội vã đi vào trong nhà bếp, Vũ Quỳnh muốn đi theo, lại bị Cao Hướng Dương kéo lại.
Anh giữ cô, dẫn cô ra ngoài ban công, đóng cửa kính lại, để hai người tách biệt với những người bên trong.
Cao Hướng Dương vây cô ở lan can, thân thể anh thẳng tắp, gương mặt đẹp trai của anh áp xuống, gần như chỉ cách ngũ quan của cô năm centimet.
Vũ Quỳnh vô thức cảm thấy khẩn trương, tim cô đập “thình thịch”, đập loạn nhịp: “Anh làm gì thế?”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô thẹn thùng, nghiêng đầu, không dám đối mặt với anh.
Cô càng né tránh, Cao Hướng Dương càng cố ý đến gần thêm một centimet, đầu lưỡi nóng ẩm xấu xa khẽ liếm lên vành tai nhỏ của cô: “Hai năm nay anh đều nằm trên giường bệnh, anh tuyệt đối không ra ngoài chơi bời! Anh tuyệt đối sẽ không ra ngoài chơi bời!!”
“…”
Cho nên, anh kéo cô đến đây là muốn giải thích chuyện này với cô ư?
Nghe thấy anh nói những lời này, thật ra trong lòng Vũ Quỳnh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cô có chút không dám tưởng tượng, hai năm này anh đều nằm trên giường bệnh, một mình anh vượt qua quãng thời gian đó như thế nào?
Hai cánh tay nhỏ của Vũ Quỳnh ôm lấy cô anh, khóe môi giương lên, cố ý nói: “Ai biết anh có theo mấy cô y tá nhỏ trong bệnh viện lêu lổng…”
“Không có! Tất cả đều không!”
Một tay anh vòng qua eo nhỏ của cô, ôm chặt lấy cô: “Trong đầu anh chỉ có em, nào có tâm tư chơi bời với những cô gái khác?”
Anh thở dài: “Ngay cả trong mơ anh chỉ nghĩ đến em, anh căn bản không có tâm tư nhìn người phụ nữ khác…”
Trong lòng Vũ Quỳnh có chút đau xót…
Cô có chút cảm động, thật ra cô muốn hỏi một chút, hai năm qua, anh sống có tốt hay không, thế nhưng suy nghĩ một chút, làm sao anh có thể sống tốt được chứ? Vấn đề ngu ngốc như thế, cô cần gì phải hỏi nhiều như vậy?
“Hai năm trước, anh tuyệt tình rời đi như vậy, vì sợ em sẽ đi theo anh ư?”
Cao Hướng Dương trầm mặc một lúc lâu.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô…
Thật lâu sau, anh mới nói: “Khi đó anh thật sự sợ em nghĩ quẩn, cho nên anh không dám ở lại bên cạnh em! Em còn trẻ như thế, cuộc sống của em còn có ngàn vạn hạnh phúc, tại sao có thể đi theo anh? Nếu thật sự như thế, ba mẹ em phải làm sao bây giờ? Làm sao anh có thể khiến cho nhiều người đau khổ như vậy được? Em nên sống tốt, giống như bây giờ, tự tin sống một mình!”
Lời nói này của anh khiến cho Vũ Quỳnh bỗng nhiên cảm thấy bi thương.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nói thêm gì nữa.
Vành mắt cô đỏ lên…
Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy chúng ta…còn có thể trở lại như lúc ban đầu không anh?”
Trong đôi mắt đen như mực của Cao Hướng Dương hiện lên mấy phần hoảng sợ chưa từng có: “Vì sao lại không thể?”
Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, lặp lại câu hỏi: “Vì sao lại không thể giống như trước kia chứ?”
“Em… Em không biết…”
Vũ Quỳnh bất lực lắc đầu: “Em…em chỉ không có lòng tin mà thôi, thời gian hai năm, tất cả đều có thể thay đổi…không ai có thể cam đoan đối phương còn là nửa kia của mình…”
Không thể không thừa nhận, những lời này của Vũ Quỳnh thật sự làm tổn thương đến Cao Hướng Dương.
Nếu nói không khó chịu, đó nhất định là giả.
Tim anh có chút đau nhói.
Anh buông Vũ Quỳnh ra, dựa người vào trên lan can, so với lúc trước, cảm xúc của anh rõ ràng sa sút hơn nhiều.
Cao Hướng Dương sờ lên túi, theo bản năng muốn đi tìm thuốc lá để hút, lúc này anh mới nhớ mình đã sớm cai thuốc từ hai năm trước.
Một lúc sau, anh nhìn cô, mắt anh có chút mơ hồ: “Em có người yêu mới ư?”
Lúc anh hỏi câu này, giọng nói của anh đã vô cùng khàn khàn.
Vũ Quỳnh nghe xong những lời này của anh, cô biết anh hiểu lầm.
“Em không có người khác!”
Cô vội vàng phủ nhận: “Em không có ý đó…”
Vũ Quỳnh có chút nóng nảy: “Anh biết rõ chuyện này không có khả năng mà!”
“Vậy vì sao nhắc đến…em lại tức giận?”
Cao Hướng Dương quay người, vây Vũ Quỳnh vào trong ngực mình, ánh mắt sắc bén nhìn cô, ngón tay thon dài bá đạo của anh nâng cằm cô lên: “Vì sao em lại không có tự tin? Bởi vì yêu không đủ? Nếu như chỉ vì yêu không đủ…”
Cao Hướng Dương nói đến đây liền hơi dừng lại một chút, sau đó gương mặt anh tuấn của anh đột nhiên đến gần cô, anh cố ép người mình lên người Vũ Quỳnh: “Vũ Tiểu Tam, hai năm trước anh có thể làm cho em yêu anh, hai năm sau, anh vẫn có thể làm được!”
Trong lời nói của anh tràn ngập sự tự tin.
Còn Vũ Quỳnh ư?
Đừng nói là hai năm trước, hoặc hai năm sau…
Ngay hiện tại…
Cô rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của mình, nhịp tim của cô quá nhanh, giống như bất cứ lúc nào tim cô đều có thể nhảy ra ngoài.
Vũ Quỳnh còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài cánh cửa thủy tinh có tiếng gõ cửa, là Hướng Tình.
“Anh, chị dâu, hai người vào ăn sáng!”
“Ừ, anh chị vào ngay đây! Em vào trước đi!”
Cao Hướng Dương không quay đầu, đáp lại Hướng Tình một câu.
Hướng Tình nở một nụ cười xấu xa với Vũ Quỳnh: “Sau này còn nhiều thời gian cho anh chị nói chuyện yêu đương mà! Hai người nhanh lên nhé, mọi người đang chờ!”
Sau khi nói xong, Hướng Tình xoay người rời đi, không quấy rầy hai vợ chồng tình cảm.
“Được rồi, có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi nói sau.”
Gương mặt Vũ Quỳnh đỏ bừng, có chút nóng lên.
“Một vấn đề cuối cùng.”
Cao Hướng Dương không nhúc nhích, hỏi Vũ Quỳnh.
“Dạ?”
“Lục Li Dã và em gái anh…hiện tại là quan hệ gì?”
“Chuyện này…”
Vũ Quỳnh mím môi, liếc thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Cao Hướng Dương, cô không nói gì.
Cao Hướng Dương nhướng mày: “Em là chị dâu của con bé, đối với chuyện tình cảm của con bé, em cũng phải có trách nhiệm.”
“Nhưng em cảm thấy Lục Li Dã khá tốt!”
“Ý của em là quan hệ của hai người bọn họ đang tốt hơn?”
Cao Hướng Dương nhíu mày, vẻ mặt nguy hiểm nhìn cô.
“Em không nói gì hết.”
Vũ Quỳnh không chịu thừa nhận, cô kéo cánh tay anh: “Anh làm gì thế! Anh vừa về đến nhà liền muốn chia rẽ người ta?”
“Anh đâu nói thế?”
Cao Hướng Dương nói xong, nắm tay Vũ Quỳnh đi vào trong: “Thế nhưng nếu muốn trở thành em rể của anh, nhất định phải thông qua khảo nghiệm của anh!”
Hiển nhiên, đối với Lục Li Dã, điều này rất khó!
“Được rồi, hiện tại hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì, em không cách nào nói rõ cho anh được, anh vẫn nên đi hỏi người trong cuộc thì hơn!”
“Ừ, chúng ta đi ăn cơm trước!”
Trên bàn cơm, bầu không khi vui vẻ, mọi người liên tục nói chuyện về chủ đề xoay quanh Cao Hướng Dương và Vũ Quỳnh.
Lúc đầu là vấn đề bệnh của Cao Hướng Dương, Cao Dương Thành có chút lo lắng, cuối cùng quyết định ngày mai để Cao Hướng Dương đến bệnh viện kiểm tra một lần, như vậy mọi người có thể yên tâm hơn.
Sau khi nói xong chuyện sức khỏe của Cao Hướng Dương, dĩ nhiên là bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân của hai người trẻ tuổi.
“Hướng Dương à, bây giờ con trở về rồi, việc hôn nhân của con và Tam Nhi cũng nên được tổ chức, mẹ biết con và Tam Nhi đăng ký kết hôn giả, bao gồm chuyện con rời nhà hai năm cũng là vì con bé… Nhưng bây giờ mọi chuyện đều tốt, các con cũng nên tổ chức hôn lễ chính thức rồi! Đúng không?”
Lời này là do Thùy Sam nói ra.
Bà ấy làm mẹ của Vũ Quỳnh, dĩ nhiên chuyện bà ấy quan tâm nhất vẫn là cuộc sống của đứa nhỏ.
Tuy tuổi Vũ Quỳnh còn nhỏ, thế nhưng hai người đã dây dưa nhiều năm như thế, dù sao cũng nên ước định.
Sớm hay muộn đều giống như nhau.