Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 185: Điếc không sợ súng

Tác giả: Lạt Tiêu
Chọn tập

Tính nóng nảy của Hoàng Ngân bỗng nổi lên, không hề yếu thế phản kích cô ta một câu, tay “bốp” một phát, không bằng lòng đập lên vòi nước, dùng ánh mắt hung ác nhìn hai người phụ nữ, bực bội đạp cửa nhà tắm, xông ra ngoài như một nữ hán tử.

“Người phụ nữ này, hung hãn như thế, còn là phụ nữ sao?” Hai người phụ nữ trong nhà tắm không vui vẻ oán giận.

Hoàng Ngân đạp cửa nhà tắm đi ra, lại đạp lên cửa phòng bao của họ đi vào, toàn thân giấu không nổi mùi thuốc súng, vừa xuất hiện đã khiến mọi người ở phòng bao không nhịn được mà liếc nhìn.

Đến Cao Dương Thành đang xị mặt ngồi chờ cô trên sofa cũng nhịn không được mà liếc mắt lên nhìn cô.

Hơi nhíu mày.

Người phụ nữ này sao vậy? Không phải đi nhà vệ sinh sao? Vừa về làm sao lại giống như ăn phải thuốc nổ vậy? Ai lại chọc cô rồi?

Hoàng Ngân ngồi xuống, lại không về bên cạnh Cao Dương Thành, mà cứng rắn chen vào một chỗ bên cạnh tiểu Bát, nhìn cũng không thèm nhìn Cao Dương Thành ở bên trái.

“Nào nào nào, chúng ta chơi đoán số, ai thua phải uống rượu.”

Tiểu Bát đề nghị.

Hoàng Ngân vội hùa theo: “Được, chơi!”

Hai người phụ nữ bày trò như vậy.

“Mười lăm…” Hoàng Ngân hét.

“Hai mươi!” Tiểu Bát đoán

Hai tay mở ra, hai mươi!

“Tôi thua rồi, tôi uống!”

Hoàng Ngân không nói hai lời, nhấc cốc rượu trên bàn, một hơi uống hết.

Cao Dương Thành vắt chéo chân, dáng vẻ thờ ơ ngồi đó, rút một điếc thuốc từ trong bao, châm lửa, hút một hơi sâu, khói thuốc lượn lờ từ khoang mũi phả ra, làm mờ đi ánh mắt thâm trầm của anh.

Ánh mắt lạnh nhạt rơi trên thân ảnh Hoàng Ngân, ánh mắt lạnh lùng, sâu sắc không thể đoán nổi.

“Chơi lại.”

Uống hét một cốc, Hoàng Ngân lại rủ tiểu Bát tiếp tục.

“Mười!”

“Mười lăm!”

“Haha, cậu thua rồi.”

Hoàng Ngân chỉ vào mũi tiểu Bát, “Thua rồi phải uống rượu.”

Cô nói xong, không đợi tiểu Bát lấy rượu, cô đã vẫn bưng một cốc trước mặt, một hơi uống hết.

Tiểu Bát câm nín: “Chị Hoàng Ngân, là tôi thua rồi, không phải chị thua.”

Hoàng Ngân chớp mắt, cười haha, phóng khoác khoát tay: “Như nhau cả, nào, tiếp tục…”

Trò chơi lại tiếp tục, cho dù ai thua ai thắng, dù sao chỉ cần là rượu đều bị một mình Hoàng Ngân bao trọn.

Tiểu Bát thật sự có chút nhìn không nổi: “Chị Hoàng Ngân, đừng uống nữa! Chị uống nhiều lắm rồi. Chị rốt cuộc làm sao thế? Vốn dĩ không phải vẫn đang tốt đẹp sao? Sao đi vệ sinh về tâm tình liền không tốt vậy?”

“Đừng… Đừng nhắc đến với tôi… nhắc cái gì hỏi cái gì nhà vệ sinh!!!”

Nói đến nơi đó, trong lòng Hoàng Ngân một một bụng tức giận, đổ rượu lên, liền hừng hực cháy lên.

Nói năng bắt đầu không rõ ràng, nhưng trong lòng Hoàng Ngân lại vẫn nhớ tới những lời mà hai người phụ nữ kia nói trong nhà vệ sinh.

Hứ! Buổi tối mới tìm tôi? Tổng gián đốc Cao thật sự làm việc cật lực đó!

Hoàng Ngân nghĩ mãi, ánh mắt thù hận không nhịn nổi mà quét về phía Cao Dương Thành, ánh mắt thật giống như hai lưỡi dao sắc bén, hận không thể trực tiếp đâm lên người anh.

Mặc dù cô biết, với quan hệ hiện tại của mình và anh, cô không có chút lập trường nào để cáu giận, thế nhưng, trên thế giới này, tình cảm là không có lí trí, hiện giờ cô cảm thấy bộ não không phải là của mình, vì thế, lo cái gì lập trường không lập trường, dù sao hôm nay tâm trạng cô không thoải mái, hơn nữa là, cực kì không thoải mái.

Buổi tối còn nghĩ đi ôm gái? Không có cửa đâu! Cô không phá cho không ngóc đầu lên được thì không thôi!

Đương nhiên Cao Dương Thành nhận thấy địch ý của Hoàng Ngân.

Có chút không hiểu, nhưng anh vẫn không thể hiện ra, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có quá nhiều cảm xúc như cũ, duỗi tay, ấn điếu thuốc trên tay vào gạc tàn, bỗng, đứng dậy, hai tay nhét vào túi quần, bước từng bước dài đi về phía Hoàng Ngân.

Tiẻu Bát ngẩng đầu, say mê nhìn người đàn ông đi tới gần bọn họ.

Vóc dáng này…ập xuống, thật giống như thiên thần, khiến cô mở cờ trong bụng.

“Dọn lấy một chỗ.”

Cao Dương Thành cánh môi bạc mỏng mở ra, cao ngạo nhìn xuống bên người cô, ý muốn cô dịch sang bên cạnh một chút.

Ơ, tiếu Bát dịch mông sang bên chỗ bên cạnh, thân ảnh Cao Dương Thành vừa cúi, liền chen vào giữa ghế sofa.

Tay trái gác lên thành ghế sofa, sáp lại bên trái, chỉ để ý đến Hoàng Ngân đang rót rượu: “Sao vậy? Tổng thanh tra Đỗ đi nhà vệ sinh về liền thất tình rồi, ngồi đây đau lòng uống rượu sao?”

“Hừ!”

Hoàng Ngân ném cốc rượu không lên bàn, trừng anh, vẻ mặt phẫn nộ, gào lên: “Anh bớt trát vàng lên mặt mình đi.”

“…”

Mày kiếm của Cao Dương Thành khẽ giật.

Ý của câu nói này là, đau lòng uống rượu rất có quan hệ tới anh?

Đôi mắt thâm trầm như giếng cổ vạn năm của Cao Dương Thanh dường như có chút cảm xúc biến hóa, tuy không quá rõ ràng, nhưng thật sự tồn tại.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Anh hỏi cô, ngữ khí cường thế không cho Hoàng Ngân từ chối trả lời.

Nhưng cô to gan từ chối trả lời, hơn nữa, không chỉ từ chối, mà còn không sợ chết khiến ý tốt quan tâm của tổng giám đốc Cao bị nghẹn trở lại: “Cần anh lo à? Tôi cũng không phải tình nhân nhiều không đếm nổi kia của anh.”

Hét xong, nhấc một cốc rượu lên uống, thế mà vẫn chưa kịp nhìn thấy đáy, cốc rượu đã bị một bàn tay cứng như thép giằng mất.

“Anh làm gì?”

Hoàng Ngân thất thố gào lên với anh.

Bị rượu thúc giục, cái tính nóng nảy chết tiệt của cô bùng phát, cũng không lí trí để ý người đàn ông trước mặt rốt cuộc là ai.

“Đỗ Hoàng Ngân, cô thử gào lên một câu nữa xem!”

Sắc mặt Cao Dương Thành cũng không dễ coi, khuôn mặt khó chịu, âm trầm đến cực điểm.

Tiếng quát không nhỏ hơn Hoàng Ngân.

Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người dồn về phía bọn họ, thế mà, nhanh chóng nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Tổng giám đốc Cao, vội vàng rời đi ánh nhìn, cố vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục ca hát, đoán số, uống rượu.

Để mặc hai người ‘cãi yêu’ trên sofa.

Nếu lần này Hoàng Ngân còn một chút thanh tỉnh, cô hôm nay nhất định sẽ không khiêu khích quyền uy của Cao Dương Thành trước mắt bao nhiêu đồng nghiệp, thế nhưng…

Điều kiện tiên quyết hôm nay là: cô uống say rồi!

Người uống say, đều có một đặc điểm giống nhau, đó là: quậy phá.

“Tôi gào thì làm sao? Anh đánh tôi sao?”

Hoàng Ngân dứt khoát đứng dậy, vén tay áo lên, hai tay chống hông, bộ dáng hung hăng đến gần anh, khiêu khích nói: “Anh có giỏi đánh tôi xem! Tôi đánh anh đó?

Nhìn bộ dáng hung hăng trước mặt mình, Cao Dương Thành chỉ cảm thấy cái trán giật giật.

Có lẽ do uống rượu, gò má trắng nõn của cô, giờ đây nhiễm một tầng đỏ ửng.

Cách cô gần thế này, anh thậm chí có thể nhìn rõ nước da trắng nõn của cô, lộ ra từng tia máu nhỏ, cảm giác mềm mỏng dễ vỡ, giống như véo một cái sẽ chảy nước vậy.

Đối mặt với thái độ hống hách không ai bì nổi của cô, Cao Dương Thành vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô như cũ, trên mặt từ đầu tới cuối không có chút cảm xúc.

Vậy mà, sự mặc nhiên của anh, giống như cổ vũ vậy, khiến dáng vẻ bệ vệ của Hoàng Ngân bỗng chốc giương cao.

Lại không biết người ta chẳng qua chỉ là lười tính toán với một kẻ say rượu.

Nhưng Hoàng Ngân hiển nhiên không hiểu rõ tình hình, đôi mày thanh tú đắc ý nhướng lên, tay chống hông cười nói: “Còn cho rằng anh giỏi lắm cơ.”

Cao Dương Thành nâng mắt, nhàn nhạt nhìn cô.

Khuỷu tay tựa lên thành ghế, đỡ lấy khuôn mặt cao ngạo của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, phác lên một nụ cười nhẹ như có như không: “Đỗ Hoàng Ngân, cô nói xem, dáng vẻ say rượu của cô, mẹ cô có biết không?”

Ở cuối, anh còn thêm một câu: “Bộ dạng cô bây giờ, thật là…cực kì gợi đòn.”

Ngữ khí của anh, nói tùy ý như thế, lười nhác, giống như vô tội, bỗng nhiên, cánh tay đưa ra, vừa dùng lực đã quấn lấy vòng eo nhỏ của Hoàng Ngân, lại dùng lực kéo người Hoàng Ngân đặt lên đùi mình.

Chú ý, tư thế này của Hoàng Ngân không phải là đang ôm, càng không phải là ngồi, mà là, mặt hướng xuống đất, mông chổng lên trời, tư thế không hề đẹp mắt, càng không hài hòa, bị anh đè úp lên đùi.

“Đỗ Hoàng Ngân, đây là cô tự tìm lấy.”

Lời Cao Dương Thành vừa dứt, “Bốp bốp” vài tiếng, tiếng đập tay vô cùng nhục nhã vang dội cả phòng.

Anh vậy mà….dưới ánh mắt dõi nhìn của mọi người, trực tiếp đánh mông cô?

“ĐM! Dương Cao Thành, anh cái đồ biến thái! Mau bỏ tôi ra, bỏ ra…”

Hoàng Ngân bị nhục, giống như phát điên, gào khóc lớn tiếng, liều mạng vùng vẫn trên đùi anh.

Thế nhưng cả thân thể bị anh một tay đè xuống, vậy mà không cựa quậy được chút nào, còn tay kia của anh, vẫn không có ý dừng lại, đánh lên bờ mông mềm mại của cô, một chút cũng không mềm lòng.

“Lưu manh! Khốn nạn! Hạ lưu! Vô lại! Sắc lang…”

Hoàng Ngân có thể nghĩ ra từ gì, hầu như đều mắng ra hết, cảm thấy ánh mắt quái lạ của đồng nghiệp xung quanh, khuôn mặt vốn ửng đỏ của cô bỗng càng giống như tô lên một tầng đỏ rực, cảm giác say cũng bỗng chốc bớt đi không ít.

“Mắng tiếp! Tiếp tục đi!”

“Bốp bốp bốp…”

“…”

ĐM!

“Cao Dương Thành, tôi sai rồi…”

Hoàng Nhân khóc lóc thảm thiết, cuối cùng vẫn là nhận sai.

Cô rõ ràng chính là bướng bỉnh không nổi.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Cô còn bướng bỉnh nữa, khuôn mặt này, có lẽ sẽ vứt xuống Thái Bình Dương mất! Sau này cô quả thật không còn mặt mũi ở bộ phận kế hoạch rồi.

“Cô sai cái gì rồi? Hả?”

Động tác đánh mông của Tổng giám đốc Cao cuối cùng cũng dừng lại.

Một tiếng hả, còn mang theo âm chuyển quyến rũ, quấn lấy viền tai Hoàng Ngân, khiến cô chán ghét đến hàm răng run rẩy.

Nhưng, bao nhiêu cấp dưới đang nhìn, cô tin rằng bản thân không cúi đầu, người này nhất định sẽ có nhiều trò hèn hạ hơn nữa khiến cô khuất phục.

Quan trọng là, mông đau quá!

“Tôi sai ở chỗ không nên khiến anh đánh tôi…”

Hiện giờ Hoàng Ngân đã tỉnh rượu một chút, hận không thể ghết chết bản thân!Để bản thân say rượu chọc người đánh mình! Đây không phải tự tìm đòn hay sao?

Đầu mày Cao Dương Thanh nguy hiểm nhướng lên:” Ừ, chính là như vậy?”

Giọng nói gợi cảm ấy, đủ để câu dẫn phái nữ muốn phạm tội.

Thân hình, hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn lại gần Hoàng Ngân, khóe miệng nở một nụ cười đáng đánh: “Tổng thanh tra Đỗ, tôi thấy cô vẫn chưa nhận thức rõ ràng lỗi lầm của bản thân.”

Tiếng nói vừa dứt, “Bốp” một tiếng, lại một bàn tay giáng xuống bờ mông Hoàng Ngân, lực đạo lần này không hề nhẹ hơn chút nào.

“ĐM!”

Hoàng Ngân cắn chặt hàm răng, duỗi tay, hung ác nắm chặt lấy cà vạt trên cổ Cao Dương Thành, nghiến răng nói: “Cao Dương Thành, trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp như vậy, anh chọc ghẹo tôi, không sợ mất uy danh sao?”

Cao Dương Thành cười, môi bạc cố tình ám muội dán lên vành tai cô, không đứng đắn thổi một hơi: “Tôi sớm đã chơi bời có tiếng, cô cảm thấy tôi còn để ý những thứ này sao?”

“…”

Shit! Điếc không sợ súng!

Chọn tập
Bình luận