Hai người đàn ông bị chuốc thuốc, rõ ràng là cô sắp xếp cho Đỗ Hoàng Ngân mà!
Sao lại đột nhiên đến phòng thay đồ của cô?
“Xá Tuân! Cứu tôi, mau cứu tôi…”
Nhất định là Cao Dương Thành.
Nhất định là anh ta.
Khuất Mỹ Hoa sợ hãi, kêu lớn tiếng, vào lúc cô ta tuyệt vọng, lại nhìn thấy người đàn ông mà mình đang gọi, thật sự xuất hiện rồi.
Xá Tuân vậy mà cũng ở trong phòng thay đồ.
“Xá Tuân, cứu tôi…”
Khuất Mỹ Hoa vừa thấy Xá Tuân liền giống như nhìn thấy mặt trời vậy, cô ta trước giờ chưa từng cảm thấy người đàn ông này quan trọng đến vậy trong cuộc đời của mình.
Bỗng thấy anh ta, hai mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát về phía cô ta.
Một giây sau, không hề báo trước, xé rách váy của Khuất Mỹ Hoa…
“A…”
Khuất Mỹ Hoa kêu lớn: “Xá Tuân, anh điên rồi! Mau cút ra, cút ra! Cứu tôi…”
Đau…
Bụng rất đau…
Nước mắt, lăn xuống như mưa…
Một giây đó, cô ta mới hiểu ra, thì ra, những người đàn ông này, một khi chạm tới giới hạn cuối cùng, sẽ trở thành ác ma.
Mà cô ta, đến tận bây giờ mới hiểu được đạo lí này, hiển nhiên, đã muộn rồi…
…
Cao Dương Thành ngồi trên ghế dài trong phòng tắm, nhìn bóng dáng kiều mị đang giận hờn trong nước kia.
Bỗng nhiên, điện thoại reo lên.
Vẫn là Lý Nam Vũ gọi.
“Tổng giám đốc Cao, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.”
“Ừ.”
Cao Dương Thành đáp một tiếng, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
“Đúng rồi, điện thoại của cô Đỗ cứ reo mãi, tôi có cần mang qua đó cho cô ấy không?”
Lúc vừa rồi cứu Hoàng Ngân, là Lý Nam Vũ tiện tay nhặt lấy điện thoại của cô.
Tầm mắt Cao Dương Thành lại rơi trên người Hoàng Ngân trong bể bơi, ánh mắt khẽ lóe lên, trầm giọng nói: “Tắt máy đi.”
“Vâng!”
Lời vừa dứt, liền tắt điện thoại.
Cao Dương Thành cất điện thoại xong, sải bước về phía bể bơi.
Anh không xuống nước, đứng thẳng bên cạnh bể bơi, một tay đút vào túi quần, ánh mắt sâu hun hút rơi trên người Hoàng Ngân.
“Còn tức giận?”
Hoàng Ngân nhắm hai mắt, không để ý đến anh.
Nhoài người lên thành bể bơi, một tiếng cũng không nói.
Dường như căn bản không nghe thấy lời anh nói vậy.
Cao Dương Thành đi dọc theo bể bơi vài bước: “Cô đang tức giận cái gì?”
Anh nghĩ không thông.
Thấy Hoàng Ngân vẫn chưa trả lời, lúc này Cao Dương Thành mới ngồi xổm xuống: “Đỗ Hoàng Ngân?”
Anh quát cô.
Không trả lời.
Cau mày, duỗi tay nắm lấy mặt cô: “Đỗ Hoàng Ngân, nói chuyện với tôi!”
Vẫn không để ý như cũ.
Đến mí mắt cũng không nhấc lên, nếu như không phải hơi thở dốc, và nhiệt độ nóng bỏng nhắc nhở anh, cô vẫn bình an, Cao Dương Thành thật sự sẽ cho rằng cô có chuyện rồi.
Rõ ràng, cô đang giận dỗi anh.
Hơn nữa, cô thật sự cực kì khó chịu.
Đôi mi thanh tú, khẽ run rẩy, hiển nhiên là đang áp chế sự khó chịu trong người.
Hoặc là, cô không đáp lời, chỉ là vì…
Không có sức lực, không có tinh thần.
Cao Dương Thành không nỡ để cô cứ như vậy mãi.
Cúi người, kéo Hoàng Ngân từ trong làn nước lạnh lẽo ra.
Thế nhưng, cảm giác trách nhiệm trong lòng, có chút sâu sắc.
Hơi thở, cũng trở nên gấp gáp.
Lúc này Hoàng Ngân cuối cùng cũng mở mắt ra.
Vừa mở mắt, cả viền mắt đỏ hồng, toàn bộ là nước mắt, cô gì cũng không nói, chỉ nhìn Cao Dương Thành, đôi mắt chớp chớp, nước mắt giống như hạt ngọc trai, không ngừng chảy ra, giữ không nổi, mà cũng kìm không được.
Từng giọt nước mắt nóng hổi, dường như rơi vào trái tim Cao Dương Thành, nóng tới mức trái tim anh nhói đau.
Anh lấy ngón tay lau đi từng chút nước mắt trên mặt Hoàng Ngân, khàn giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?”
Hoàng Ngân gật đầu, động tác có chút cứng ngắc.
Cao Dương Thành cúi đầu nhìn xuống, trong chớp mắt không nhịn được mắng một tiếng: “Chết tiệt!”
Anh không màng thêm gì nữa chỉ xốc lên váy cô nhìn qua, mới phát hiện cả cơ thể cô đều nổi lên mẫn đỏ.
Đây là hệ quả do không nhận được giải quyết mà ra.
Người phụ nữ kia đến cùng đã chuốc bao nhiêu thuốc cho cô? Khiến cô biến thành như vậy thì liều lượng đương nhiên là không nhẹ!
“Tôi khó chịu.”
Hoàng Ngân tựa như đứa trẻ tủi thân khóc òa lên.
Bàn tay nhỏ bé lung lay túm lấy tay anh đặt lên người cô.
Cô biết hành động này không đứng đắng, mà trong đầu luôn rõ ràng, người đàn ông này đã có vợ, cô lại là một người phụ nữ chuẩn bị lấy chồng, nhưng mà…
Nhưng mà
Lý trí của cô đã mất hết!!
Cô muốn, vô cùng muốn
Trong cơ thể trống rỗng như bị xe lửa cán qua giữa người, chỉ để lại một khoảng trống trống rỗng, không chừa lại gì!
Mà cô, vội vàng muốn tìm thứ lấp đầy khoảng trống đó đi, mau chóng lấp đầy!
Vì tìm không thấy nên cô càng sốt ruột.
Vừa sốt ruột, cô liền khóc.
Cô vừa khóc, Cao Dương Thành liền đau lòng.
Anh vứt bỏ tất cả bận tâm, cúi đầu, đôi môi mỏng nặng nề hôn lên cánh môi nóng ướt của cô.
Anh thở hổn hển, đem cái hôn đã lâu không gặp này, hôn sâu thêm, lại sâu thêm nữa…
Đỗ Hoàng Ngân cô mãi mãi không biết, Cao Dương Thành anh vô cùng hy vọng có thể được một lần nữa gẫn gũi với cô như thế.
Cái hôn chưa được thực hiện trong phòng bếp lần đó khiến anh khắc ghi đến giờ.
Anh phát hiện
Cô lại không mặc áo lót?
Đôi mắt híp lại, có gì nóng hầm hập nơi cổ, nơi cổ họng gợi cảm bỗng nhúc nhích một cái, cánh môi nhẹ nhàng tách ra cách môi cô vài centi, anh gấp gáp nhìn vào bái vật say lòng người trước mắt anh.
Giọng anh, trở nên khàn đặc.
“Ngày thường ra ngoài em đều không mặc?”
Tay đã nắm lấy cái cằm mềm mại của cô, giọng trầm hỏi cô.
Trong con ngươi ánh lên sự tức giận nhàn nhạt.
Nói là tức giận, còn không bằng là ghen tuông càng đúng hơn!
Hoàng Ngân không ngờ anh đột nhiên lại nói đến việc này.
“Anh không biết nhiều lúc phụ nữ cũng không mặc áo ngực hay sao? đến mùa hè thì dùng miếng dán ngực.”
Hoàng Ngân không rõ, sao lúc này cô lại cũng anh thảo luận cái vấn đề vô duyên này chứ?
“Miếng dán ngực?”
Cao Dương Thành híp lấy đôi mắt.
Dương như thấy hứng thú với đồ vật này.
Đúng là trước đây anh chưa từng nghe đến.
Nhưng mà trước đây ở cùng cô, cũng không thấy cô dùng qua thứ đồ này.
“Để tôi nhìn thử xem.”
“…”
Hoàng Ngân mặc một chiếc váy dài, khi làm việc đó đúng thật là không tiện cho lắm.
Cao Dương Thành quen thuộc giúp cô cởi ra.
Hoàng Ngân cũng không cựa quậy, trái lại cô vô cùng phối hợp với anh,
Học anh, tay nhỏ bắt lấy cúc áo sơ mi của anh mà loạn xạ kéo.
Chỉ nghe được ba tiếng phựt, cúc áo đã bị xả rơi xuống.
Nhìn bộ dáng không dằn nổi của cô, Cao Dương Thành vừa buồn cười vừa tức giận, bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận, đụng lấy trán, giọng anh khàn khàn: “Em đang trả thù anh sao?”
Hoàng Ngân chớp mắt mấy lần bỗng nhớ lại chuyện anh và cô trên xe bốn năm trước.
Lần đó áo sơ mi của cô cũng như bây giờ, bị anh thô bạo giật ra, sau đó cúc áo bị xả rơi đầy, cuối cùng cái áo đó ra sao, bị ném đi sao? Hay được khâu lại cúc?
Hoàng Ngân không nhớ rõ, duy chỉ nhớ kĩ lần ấy trên xe, cô bị anh ăn đến xương cốt cũng không còn lại gì!
“Đúng, tôi đang trả thù!!”
Hoàng Ngân gật đầu hờn dỗi quát lên: “Ai bảo Khuất Mỹ Hoa lại làm việc xấu xa đến vậy để hại tôi! Chuốc thuốc tôi, tôi liền cùng chồng cô ta ngủ! Ăn sạch ba đứa bé của cô ta, xương vụn cũng không chừa lại! Đáng đời cô ta…”
Hoàng Ngân vừa giận hét lên, vừa ra sức leo lên eo Cao Dương Thành, ngồi.
Thực ra, cô nói như vậy chỉ là tự an ủi mình.
Cô biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện sai lầm, tìm một lí do thoái thác hợp lí nhất, để bản thân không quá áy náy, trong lòng không bất an mà thôi.
Qua đêm nay, cô thật sự đã ngủ với người đàn ông đã có vợ, trở thành kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác.
Cao Dương Thành nhìn bộ dáng cả mặt giận dỗi của Hoàng Ngân, liền đoán ra tâm tư trong lòng cô.
Thế nhưng anh duỗi tay, mạnh mẽ kéo lấy thân thể yêu kiều của Hoàng Ngân vào lòng, ép cô dựa chặt vào mình: “Đừng ở những lúc thế này nhắc tới người phụ nữ kia, một chút tình thú cũng không có.”
Mày kiếm của anh nhíu lại, dường như cực kì ghét ba chữ ‘Khuất Mỹ Hoa’ vậy.
Hoàng Ngân tự nhiên cũng không vui vẻ nhắc tới.
Vì thế, cô ngậm chặt miệng không nói gì.
Đối với những việc sẽ làm tiếp theo, cô thật sự có chút mong chờ…