“Vậy tôi đi trước.”
“Ừ, đi làm việc đi.”
Tiễn đồng nghiệp khoa huyết học đi rồi, lúc này Cao Hướng Dương mới không nhanh không chậm mở báo cáo kiểm tra trong tay ra.
…
Vũ Quỳnh ngủ đến mười hai giờ trưa mới lười biếng từ trên giường ngồi dậy.
Tối hôm qua gần như nói chuyện trắng đêm với Cao Hướng Dương qua điện thoại, đề tài nào cũng bị hai người bọn họ nói đến, cuối cùng cô ôm điện thoại di động ngủ mất.
Buổi tối bọn họ đã trò chuyện những gì chứ?
Kể về chuyện trước đây…
Lại nói tới tương lai…
Trong điện thoại, Cao Hướng Dương luôn hỏi cô tương lai cô muốn gì.
Câu trả lời của cô là gì? Câu trả lời của cô là anh!
Tương lai cô muốn anh vĩnh viễn ở bên cạnh cô, mãi đến ngày cô chết đi, anh mới được phép rời đi.
Như vậy là tốt rồi.
Anh trong điện thoại vẫn luôn dịu dàng…
Dỗ cô ngủ, nhưng anh lại muốn cô nói chuyện với anh.
Anh hát cho cô nghe, là một bài hát trước giờ Vũ Quỳnh chưa từng nghe. Một ca khúc tiếng nước ngoài mà Vũ Quỳnh thậm chí còn không biết bài hát này tên là gì.
Giọng ca của anh trầm ấm như tiếng đàn violon, tràn đầy từ tính.
Phát âm tiếng Anh của anh vô cùng chuẩn, giai điệu phát ra từ môi anh nghe êm tai mà hấp dẫn, khiến lòng Vũ Quỳnh say mê… “When I hear the bird start singing, I wanna see you. When I see the leaves start fallin, I wanna see you.The only thing I”ll do, don”t you know, is to rush and run to you. When I hear the clock start tiching, I start to miss you. Oh, the only thing I”ll do is gonna dream of you, wanna stay by by by you side.You are my everything. You are my only link to the angle”s wings. Talk about love love and I can”t stop thinking of you. Such a crazy thing, like snow fallin” in spring. You know every morning is start to dream of you, I found my angle in my life. I cannot see why, we can”t be in love till we die. One day me da, you and meda, spread our wings do, Wannabe wannabe wanna, I wanna be your lover, I”ll run to you, ooh…”
(Tạm dịch:
Khi anh nghe thấy tiếng chim kêu
Anh muốn gặp em
Khi anh nhìn thấy lá cây rơi xuống
Anh muốn gặp em
Đây là điều duy nhất anh biết làm
Không ngờ em lại biết
Là xông về phía em hay chạy về phía em
Khi anh nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc
Anh bắt đầu nhớ em
Chuyện duy nhất anh biết làm là mơ thấy em
Muốn ở lại bên cạnh em
Em là tất cả của anh
Em là liên kết duy nhất với đôi cánh thiên thần của anh
Nói đến “yêu”, anh lại không thể ngừng nghĩ tới những chuyện về em
Giống như một chuyện điên cuồng
Giống như tuyết rơi vào mùa xuân vậy
Em biết có biết, mỗi buổi sáng anh đều mơ thấy em
Anh đã tìm thấy thiên thần của cuộc đời anh
Nhưng chúng ta không thể bên nhau đến bạc đầu
Rồi sẽ có một ngày chúng ta có thể giương cao đôi cánh của chúng ta
Em và anh, anh và em
Muốn trở thành…
Anh muốn trở thành người yêu của em
Anh sẽ chạy về phía em!
…
Cho đến nhiều năm sau, Vũ Quỳnh mới biết được, bài hát này tên là “Morning”.
Lúc nghe thấy giai điệu bài hát quen thuộc mà xa lạ vang lên, nước mắt đã sớm thấm ướt váy của cô.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều để sau này nói.
Vũ Quỳnh cầm di động bên gối lên nhìn, lại bất ngờ phát hiện không nhận được tin nhắn của anh.
Cô cũng không để ý, có lẽ anh bận chưa biết chừng, hai chân Vũ Quỳnh lười nhác đong đưa bên mép giường, ngón tay út không ngừng lướt trên màn hình, biên soạn tin nhắn: “Tối nay tiếp tục hát cho em nghe có được không?”
Tối hôm qua, cô nghe anh hát bài kia đến ngủ thiếp đi, cô cảm thấy rất hay.
Chờ lát nữa cô phải đi hỏi anh bài hát này tên là gì, để hôm nào tải về máy tính nghe lại.
Gửi tin nhắn xong, tiện tay đặt di dộng vào trong túi áo ngủ: “Mẹ, con đói, cơm trưa nấu xong chưa?”
Gọi một tiếng, “lẹp xẹp” đeo dép lê xuống dưới nhà.
Bởi vì cô ở nhà, cho nên mẹ cô cố ý xin nghỉ, không đi làm, ở nhà nấu cơm cho con gái bảo bối.
Vũ Quỳnh xuống lầu, vừa thấy đồ ăn màu sắc phong phú trên bàn, cô đói bụng đến chảy nước miếng, liều mạng bốc một miếng thịt bỏ vào miệng: “Oa… Ngon ghê!! Mẹ, tay nghề của mẹ vẫn luôn tuyệt như vậy! Quá ngon!!”
Thùy Sam “bốp” một cái đánh rớt móng vuốt nhỏ của con gái nhà mình, cười mắng: “Không lấy đũa! Lấy tay bốc, bẩn thỉu.”
Vũ Quỳnh làm mặt quỷ với mẹ mình, xoay người vào bếp lấy bát đũa.
Thùy Sam nhìn ra hôm nay tâm tình con gái mình dường như rất tốt, có lẽ là do đêm qua ngủ ngon.
“Chuyện gì thế? Tâm tình tốt như vậy.”
Thùy Sam đi theo con gái vào bếp, ở sau lưng hỏi cô.
Vũ Quỳnh nhìn điện thoại di động, không có tin nhắn trả lời, lại bỏ vào túi áo mình, quay người lại cười hỏi mẹ mình: “Mẹ, ba từng hát cho mẹ nghe chưa?”
“Có ý gì?”
“Là… Ba có từng hát dỗ mẹ ngủ chưa?”
Vũ Quỳnh nghiêng đầu cười hỏi mẹ mình.
“Phốc…”
Thùy Sam bật cười: “Con cho rằng mẹ con là trẻ con ba tuổi à? Ru ngủ là chiêu dỗ trẻ con thôi.”
“Xí… Vậy chỉ có thể chứng minh hai người không có lãng mạn gì hết!”
“Làm sao? Hướng Dương cứ như vậy dỗ con ngủ à?”
Thùy Sam tò mò nghiêng đầu hỏi con gái mình.
Vũ Quỳnh xấu hổ cắn đũa trúc: “Không nói cho mẹ biết!”
Giấu đầu lòi đuôi, cô xoay người ra khỏi phòng bếp, chạy như bay đến phòng ăn đi ăn cơm.
“Reng…”
Chợt, di động trong túi Vũ Quỳnh reo lên.
Một tin nhắn được gửi tới.
Cô vội vàng mở ra xem, là tin nhắn trả lời của Cao Hướng Dương.
Nhưng tin nhắn đơn giản ngắn ngủi khiến cô hơi hụt hẫng.
Nội dung là một chữ: Bận.
Được rồi! Anh là bác sĩ, vốn bề bộn nhiều việc, cho nên cô có thể hiểu được.
Mặc dù bây giờ là giờ ăn cơm, có điều anh nói bận nhất định là có chuyện khẩn cấp, cho nên cô mới không so đo với anh!
Vũ Quỳnh khôn khéo trả lời anh một câu: Làm xong nhớ điện thoại trả lời em.
Cuối cùng, sau khi gửi đi, cô ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Cuối cùng anh bận bịu đến mức không có thời gian rảnh.
Chờ đến tối ngủ, Vũ Quỳnh cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ anh.
Gọi điện thoại cho anh cũng là bị tắt máy.
Gửi tin nhắn qua cũng như đá chìm biển rộng, bặt vô âm tín.
Đêm khuya mười hai giờ…
Vũ Quỳnh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Điện thoại di động chuyển động tới tới lui lui trong tay, không ngừng mở hết game này đến game kia lên. Mỗi trò chơi đều chơi được một hai phút là thấy chán tắt đi, sau đó liếc mắt nhìn thấy bảng thông báo trên màn hình trống không lại tiện tay ấn vào một trò chơi khác, chưa được hai ba phút lại tắt đi.
Tới tới lui lui, động tác giống nhau, cô làm đi làm lại không dưới mấy chục lần.
Vũ Quỳnh hơi buồn phiền.
Xoay người ngồi dậy, buồn bực cào cào mái tóc rối bời của mình, trong lòng luôn suy nghĩ tại sao anh không gọi lại cho mình? Sao di động lại tắt máy? Chẳng lẽ vẫn còn đang làm việc? Mình có nên gọi điện thoại cho anh nữa không?
Vũ Quỳnh cứ nghĩ như vậy, ngón tay đã sớm nhấn phím tắt, điện thoại đã gọi đi.
“Tút… Tút…”
Điện thoại lại thông!!
Anh mở máy!
Trái tim Vũ Quỳnh cũng căng thẳng dựng lên.
Nôn nóng mong mỏi anh nghe máy, không kịp đợi muốn nghe thấy giọng anh… “A lô…”
Cuối cùng, ngay giây phút điện thoại sắp tắt, có người nghe máy.
Giọng nói quen thuộc của Cao Hướng Dương từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Nghe giọng nói khá tỉnh táo, cảm giác giống như người đang ngủ bị đánh thức.
Vũ Quỳnh vui mừng: “Cao Hướng Dương!”
Cô vui vẻ gọi anh, nụ cười trên khóe miệng không kiềm nén được nở rộ: “Cuối cùng anh cũng nghe máy… Em còn tưởng anh không để ý tới em nữa! Anh đang làm gì đó? Có tiện trò chuyện điện thoại với em không?”
Vũ Quỳnh mừng rỡ trò chuyện với anh.
“Vũ Quỳnh, anh ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói.”
Đáp lại cô, lại là…
Một chậu nước lạnh!!
Lạnh thấu xương.
Thậm chí còn không đợi cô kịp phản ứng, điện thoại đã “Tút…” một tiếng, bị Cao Hướng Dương ở đầu kia trực tiếp cúp máy.
Nụ cười còn chưa kịp phai đi, cứng đờ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Một lúc lâu sau, cô còn chưa kịp định hình lại.
Anh ngủ…
Anh cúp điện thoại của cô…
Không! Nhất định là hôm nay anh bận rộn một ngày, thật sự là quá mệt mỏi, cho nên mới không có tinh thần trò chuyện với cô quá nhiều!
Đúng, nhất định là thế! Huống chi buổi tối hôm qua bọn họ còn trò chuyện trễ như vậy!
Ừ, có thể hiểu!
A… Nếu như bây giờ mình ở bên cạnh anh thì thật tốt, anh mệt mỏi cô có thể đấm bóp cho anh.
Vũ Quỳnh ôm chăn lăn lộn trên giường…
Thật nhớ anh, hơn nữa còn càng lúc càng nhớ…
Mặc dù đối với cuộc điện thoại này, trong lòng khó tránh khỏi hơi thất vọng, nhưng Vũ Quỳnh vẫn tự thuyết phục bản thân hiểu cho anh.
Nhưng…
Hiểu thì hiểu, tâm tình của cô thật sự rất tệ, so với buổi sáng đúng là kém cả ngàn dặm, rơi xuống ngàn thước.
Vũ Quỳnh ngồi dậy, cúi đầu, hít một hơi, cảm giác trong ngực còn hơi khó chịu.
Đối với sự lạnh nhạt đột ngột của anh, cô không quen chút nào!
Đêm nay đã đoán trước là sẽ ngủ không được ngon.
Vũ Quỳnh mơ thấy ác mộng, ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, rạng sáng bốn giờ sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa, chỉ có thể mở mắt nhìn từng đốm trắng đen ngoài cửa sổ… Bầu trời ngoài cửa sổ sáng lên, lòng cô lại không có cách nào sáng sủa lên được.
Ngơ ngơ ngác ngác bò ra khỏi giường, mới chưa tới bảy giờ sáng.
Điện thoại di động vẫn như cũ, trong bảng thông báo không có bất cứ thông báo nào.
Vũ Quỳnh cảm thấy mình sắp bị loại tâm tình mong đợi mà không được này giày vò chết.
Có lẽ, đau khổ khi mất mát cũng chỉ đến như vậy mà thôi!
Mấy ngày sau đó, Vũ Quỳnh lại không nhận được điện thoại do anh chủ động gọi tới, cô gọi điện thoại qua, không phải bận thì là qua loa lấy lệ trả lời cô vài câu rồi cúp máy.
Gửi tin nhắn qua cũng như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi đáp nào.
Vũ Quỳnh có thể cảm giác được rõ ràng anh lạnh nhạt với mình, nhưng lại không dám hỏi anh nguyên do.
Ngắn ngủi chia cách năm ngày, tim giống như trải qua một trận đau đớn núi đao biển lửa, cuối cùng chịu đựng đến thứ sáu, từ sáu giờ sáng Vũ Quỳnh đã bắt đầu nôn nóng mong ngóng anh trở về.
Buổi chiều năm giờ rưỡi anh tan việc, nhưng đến tận mười giờ tối vẫn chưa thấy bóng anh đâu.
Vũ Quỳnh ngồi trong phòng khách, nhìn bầu trời đêm đã sớm tối mờ ngoài cửa sổ, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm.
“Tam Nhi, con nên lên lầu ngủ đi.”
Thùy Sam đau lòng gọi con gái mình.
Vũ Quỳnh ôm gối ôm nằm trên sofa: “Không ngủ được.”
Ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra chỗ nào đó ngoài cửa sổ.
Chỉ cần anh trở lại, cô có thể liếc mắt một cái là thấy.
“Vũ Quỳnh!”
Thùy Sam thở dài: “Anh con tối nay có thể sẽ không về, chúng ta đừng đợi nữa!”
“Anh ấy nói tan ca xong sẽ trở lại mà.”
Vũ Quỳnh khăng khăng.
“Vậy con gọi điện thoại cho nó chưa?”
“Gọi rồi…”
Vũ Quỳnh nhẹ giọng trả lời, nghiêng đầu đi, che giấu chút u ám dưới đáy mắt.
“Vậy anh con nói thế nào?”
“…”
Vũ Quỳnh yên lặng, không lên tiếng.
“Tiểu Quỳnh??”
Tim Thùy Sam nhói lên.
Đứa con gái này của mình không biết tính cách giống ai, làm sao cứ tuyệt vọng vậy chứ?
“Anh ấy không nhận…”
Vũ Quỳnh trả lời một sự thật.
“…”
Thùy Sam liếm đôi môi khô khốc, kéo tay con gái mình: “Tới đây, Tiểu Quỳnh, ngoan nào, chúng ta lên lầu ngủ…”
“Mẹ…”