Hoàng Ngân bước vào trong bếp: “Để em làm.”
Cô cũng không chào hỏi, tự đi đến trước bàn bếp, chuẩn bị giúp anh thái rau.
Cao Dương Thành ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt sâu xuống, nhàn nhạt, trên mặt cũng không có bất kì biểu tình dư thừa nào, lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu, tôi làm được.”
Hoàng Ngân thấy anh kiên trì cũng lui một bước: “Anh chuẩn bị nguyên liệu, để em nấu cho!” Thực ra, cô chủ yếu vẫn là nghĩ cho con trai mình.
Cao Dương Thành nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt sâu có nhiều thêm chút kín đáo.
“Ba ba, con muốn ăn bánh ngọt!”
Giọng nói non nớt của con trai đột nhiên xen vào giữa hai người.
Hai người đồng thời dời ánh mắt về phía con trai.
Dương Dương chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng bếp, nhìn bố mẹ mình: “Con muốn ăn bánh ngọt hai người cùng làm, được không ạ?” Thằng nhóc ngước đôi mắt đầy mong đợi nhìn bọn họ.
“Bé cưng, ngày mai mẹ dẫn con đến tiệm bánh ngọt làm cho con ăn nhé, có được không? Bây giờ chỗ ba con có lẽ không có nguyên liệu…” Hoàng Ngân cảm thấy bây giờ nên là lúc ăn bữa chính, cho nên cô định thương lượng tốt với con trai.
“Có! Chúng tôi ở đây cái gì cũng đầy đủ cả.”
Dì Trần không biết cũng vào phòng bếp từ bao giờ, vội vàng lôi từng nguyên liệu trong nhà ra. Bột mì, váng sữa, trứng gà các kiểu…
Thật là cái gì nên có thì đều có.
“Haiz, cậu chủ nhỏ vừa đến, tôi liền chuẩn bị đầy đủ những thứ này, nhưng trước giờ chưa từng làm, lại không dám tùy tiện làm cho cậu cHủ nhỏ, đây này, nguyên liệu vẫn còn chưa động tới đây này!”
Hoàng Ngân có cảm giác, tất cả giống như dì Trần và con trai mình đều tính toán kĩ rồi.
Chỉ là, chuyện đến nước này, cô còn có thể nói gì?
Nhớ đến những lời nói chua xót của con trai trong điện thoại, cô là một người mẹ có thể nhẫn tâm từ chối sao? Quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
“Anh… biết không?”
Người đàn ông lắc đầu, thái độ vô cùng thành thực.
Hoàng Ngân vẫy tay, vô tội nhìn con trai mình.
“Nhưng tôi có thể thử xem.”
Cao Dương Thành lắc lắc điện thoại trong tay.
Không biết thì anh có thể học, huống hồ, cô biết, cô còn có thể dạy mà? Hoàng Ngân quay đầu nhìn anh.
“Cám ơn ba!!”
Dương Dương hưng phấn hét lên, kéo tay dì Trần liền ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp lập tức chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành. Không khí tức thời trở nên có chút lúng túng.
Cao Dương Thành cúi đầu, nghiêm túc lên mạng tìm công thức làm bánh ngọt, hỏi Hoàng Ngân: “Thằng bé bình thường thích bánh ngọt gì?”
Hoàng Ngân lắc đầu, vừa xem xét nguyên liệu trên bàn bếp vừa nói, “Bình thường nó không quá thích ăn đồ ngọt, hôm nay đột nhiên nói muốn ăn bánh ngọt, thật là hơi kì lạ.”
Nói xong, cô kết luận: “Đứa nhỏ này, có âm mưu!”
Cao Dương Thành đứng quay lưng về phía cô, nghe cô nói chỉ nhàn nhạt nhướng mày: “Thuyết âm mưu này cô dùng cho một đứa trẻ bảy tuổi có phải hơi quá không?”
“Thằng bé là con tôi, tôi hiểu nó nhất.” Hoàng Ngân vô cùng khẳng định.
Cao Dương Thành lạnh nhạt nói: “Nó cũng là con tôi.”
“……”
Hoàng Ngân phát hiện, Cao Dương Thành bất cứ lúc nào cũng đều tuyên bố tất cả mọi quyền của anh đối với con trai.
“Được rồi, chúng ta làm bánh ngọt mật ong mứt hạnh đi! Anh làm cơm, tôi làm bánh ngọt,”
Hoàng Ngân lựa chọn nguyên liệu, chia đều công việc.
“Cùng làm”
Cao Dương Thành bất ngờ yêu cầu.
Anh quay đầu nhìn Hoàng Ngân, Hoàng Ngân cũng quay đầu nhìn anh, lộ ra khó hiểu. Anh nói: “Dương Dương yêu cầu.” Lạnh lùng giải thích, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Hoàng Ngân lại không phải không muốn cùng anh làm, thực ra cô nghĩ là, nếu như cơm anh làm không ăn được, vậy ít nhất còn có bánh ngọt cho con trai chống đói, nhưng nếu như đều cùng làm, cô có lẽ không có chút tin tưởng nào.
Nhưng mà, anh đều đã nói đến như vậy rồi, mình từ chối thì giống như thật sự có chút già mồm cãi láo.
Nghĩ đến cũng chỉ là cùng nhau làm bánh ngọt mà thôi, lại không phải làm chuyện gì khác, cô dường như cũng hơi quá rồi.
“Được, vậy cùng làm đi.” Hoàng Ngân gật gật đầu.
Đem quả hạnh phía trước chia cho người đàn ông bên cạnh, “Anh rửa sạch sẽ nó trước, cắt thành miếng nhỏ là được rồi.” Cao Dương Thành không nói gì, nhận lấy thả vào chậu nước, nghiêm túc rủa sạch.
Hoàng Ngân phụ trách đánh trứng, động tác của cô vô cùng thành thục, đem lòng đỏ lòng trắng trứng tách ta, vừa đánh lòng trắng trứng vừa nhìn Cao Dương Thành nghiêm túc cắt quả hạnh bên cạnh.
Trái ngược với động tác điêu luyện của cô, động tác cầm dao của Cao Dương Thành rõ ràng gượng gạo hơn nhiều. Đại khái là do thực sự lâu rồi không vào phòng bếp đi.
“Cẩn thận chút, đừng cắt vào tay.” Hoàng Ngân nhắc nhở anh.
Không ngờ lời còn chưa dứt, liền thấy lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cắt qua ngón tay của Cao Dương Thành, máu tươi nháy mắt chảy ra trên đầu ngón tay.
Cao Dương Thành nhăn mày.
“Chết rồi!!”
Hoàng Ngân hô lên một tiếng, vội vàng bỏ máy đánh trứng trong tay xuống, không kịp nghĩ liền cầm ngón tay bị thương của Cao Dương Thành ngậm vào miệng, vừa mơ hồ hỏi anh: “Có đau không?”
Đôi mắt sâu đen của Cao Dương Thành càng sâu hơn, nhìn chằm chằm Hoàng Ngân.
Ngón tay bị chiếc lưỡi đinh hương nóng ướt của cô như có như không cuốn lấy, nhiệt độ này, dường như từ vết thương của anh xông thẳng vào đáy tim, trực tiếp làm nóng trái tim anh.
Ánh mắt dán chặt vào cô, nhiều thêm mấy phần nhiệt độ nóng bỏng.
Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành nhìn như thế mới đột nhiên hồi thần lại, trái tim sững sờ, mặt đỏ ửng, vội vàng bỏ ngón tay anh trong miệng mình ra: “Cái… cái này, quên mất, anh… anh là bác sĩ… tự anh có thể xử lí được.”
Vừa rồi cô thực sự quá căng thẳng rồi, vậy mà lại quên mất quan hệ hiện giờ giữa bọn họ!! Đỗ Hoàng Ngân, mày thật là… mất mặt chết mất!!
Cao Dương Thành thu hết quẫn bách của cô vào đáy mắt, lại không nói một câu, thậm chí ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không có, bèn trực tiếp…
Đưa ngón tay ướt át của mình ngậm vào giữa cánh môi mỏng
“……”
Hoàng Ngân chỉ thấy đầu óc kêu ù ù. Trái tim đột nhiên đập dữ dội.
Mặt lập tức đỏ bừng, dường như bị thiêu đốt vậy.
Cô vội vàng cúi đầu, nghiêm túc đánh trứng, làm như không nhìn thấy, không nhìn thấy…
Nhưng tay cầm máy đánh trứng của cô lại bán đứng sự hoảng loạn của cô, tay đó, lại cứ không biết điều mà run rẩy.
Hoàng Ngân thấy anh vẫn còn ngậm ngón tay, chuẩn bị cắt quả hạnh bằng một tay, cuối cùng không nhịn được lại ngẩng đầu, hỏi anh: “Để tôi cắt cho, anh đi băng ngón tay lại trước đi.”
“Chảy hai giọt máu mà thôi, tôi yếu đuối như thế sao?”
Cao Dương Thành không để ý cô.
“Vậy vẫn là để tôi cắt đi.”
Hoàng Ngân muốn cầm con dao của anh, lại bị anh nắm chặt, anh rũ mi, nhìn Hoàng Ngân: “Đừng động, đi pha bột mì đi!”. Tay cô đã run rẩy như vậy rồi, cầm dao có thể không cắt vào tay cũng coi như kì tích rồi!
“Được rồi.”
Hoàng Ngân không nói lại được anh.
Không vì gì khác, chủ yếu là ánh mắt bức người anh nhìn cô, cô chìn nhìn vào, trái tim liền hoảng loạn thắt chặt, đâu dám cãi lại mệnh lệnh của anh.
Hoàng Ngân đánh trứng xong, đành ngoan ngoãn đi pha bột mì.
Pha bột không quá khó, làm xong mọi công đoạn, cũng không mất đến mười lăm phút, sau khi đem bột đã pha xong trộn vào cùng mật ong và quả hạnh, bỏ vào lò nướng, đặt thời gian năm mươi phút.
Thời gian này hai người lại chia nhau nấu cơm, tất cả chuẩn bị xong đến lúc lò nướng kêu ‘Tinh’ một tiếng, thời gian đến rồi.
Lò nướng vừa mở ra, mùi hương nhẹ thơm nồng bay vào mũi, Hoàng Ngân hưng phấn: “Có lẽ không tồi đâu!”
Cao Dương Thành đeo găng tay cách nhiệt, bưng bánh ngọt trong lò ra.
Bánh ngọt vàng óng, bóng dầu, còn tỏa hương sữa mê người, hình dáng và hương vị đều không tệ, tin rằng mùi vị cũng không thể kém đươc.
Hoàng Ngân thò tay bẻ xuống một miếng nếm thử.
“Nóng!!”
Cao Dương Thành phản ứng kịp, vội vàng kéo tay Hoàng Ngân ra, nắm trong lòng bàn tay, cau mày kiếm: “Sao lại vẫn lanh chanh như thế.” Hoàng Ngân bị anh trách mắng, có chút tủi thân, bĩu môi: “Tôi chỉ muốn thử xem thôi.”
Cao Dương Thành thả tay cô ra, cầm đôi đũa đưa cho Hoàng Ngân, “Gắp bên trên mặt bánh, chỗ đó nguội hơn chút rồi.”
“À, vâng…”
Hoàng Ngân gắp trên mặt bánh, thổi thổi rồi mới cẩn thận bỏ vào miệng: “Thơm quá… mùi vị cũng không tệ!” Cô vừa ăn vừa lúng búng khen: “Anh muốn thử không? Tôi gắp cho anh một ít.”
Cô nói rồi lại gắp một đũa nhỏ, thổi mấy hơi mới đưa đến bên miệng Cao Dương Thành: “Thật sự không tệ đâu!” Cao Dương Thành há miệng ngậm miếng bánh, nhai vài miếng, nuốt xuống, không phát biểu ý kiến.
“Lại thêm một ít váng sữa nữa là hoàn mỹ rồi!”
Hoàng Ngân gác đũa, vỗ vỗ tay có chút hưng phấn: “Tôi cho thêm váng sữa!”
Lại thấy Cao Dương Thành đã chuẩn bị tốt váng sữa và hoa giấy, đang đứng trước bánh ngọt, thân hình cao lớn hơi cúi, bắt đầu nghiêm túc phủ váng sữa rồi.
Hoàng Ngân vô cùng hứng thú với việc vẽ hoa này, thấy công việc của mình bị cướp mất, bĩu môi nói: “Hai người thay nhau làm, anh một bông, tôi một bông…”
Cô vẫn giống như đứa trẻ vậy.
Cao Dương Thành chỉ cúi đầu liếc nhìn, không để ý đến cô, tiếp tục bận làm việc. Vẽ xong một bông hoa, lại tiếp tục bông hoa khác, lại một bông khác…
Một bông hoa lại càng đẹp hơn bông trước.
Hoàng Ngân đã nói phải vẽ hoa, lại không biết từ lúc nào đã dựa vào đầu còn lại của bàn bếp, nhàm chán chơi trứng gà.
Cũng không biết cô tìm từ chỗ nào một cây bút máy, liền thấy cô cầm cây bút đó vẽ nguệch ngoạc trên vỏ trứng trắng.
Đúng lúc Cao Dương Thành cúi đầu vẽ hoa, đột nhiên một quả trứng gà lăn về phía anh.
Anh nâng rèm mắt, lại ngẩng đầu nhìn cô đứng cách mình nửa mét, mới cầm quả trứng gà bị cô vẽ kín lên.
Trên một quả trứng nhỏ bé, vẽ một khuôn mặt giận dữ.
Dưới khuôn mặt giận viết một hàng chữ: “Tôi muốn vẽ hoa!!!!!”
Mang liền một lúc năm dấu chấm than.
Khóe môi quen mím chặt của Cao Dương Thành không nhịn được cong lên nửa độ, lại làm như không thấy gì đặt trứng gà xuống, tiếp tục vẽ hoa, còn không quên phê bình cô: “Vẽ cũng đủ xấu!”
“Anh không thể thân sĩ một chút à?”
Hoàng Ngân cuối cùng không nhịn được, oán trách lườm anh.
Cao Dương Thành động tác trên tay rất tỉ mỉ, anh nhàn nhạt nói: “Nói lời thật lòng.”
Nói xong, đứng dậy, đưa hoa giấy trong tay cho Hoàng Ngân: “Vẽ cẩn thận, đừng làm hỏng bánh ngọt của tôi.”
Hoàng Ngân vội vàng bỏ bút trong tay xuống, vui vẻ nhận lấy túi hoa, tự tin ngẩng cao đầu: “Tôi nhất định làm tốt hơn anh.” Cao Dương Thành nhướng mày: “Thử xem!”
“Thử thì thử!”
Hoàng Ngân tiếp nhận khiêu chiến.
Việc này Hoàng Ngân ít làm, vì vậy cảm thấy rất mới lạ, nhưng đến Cao Dương Thành không có kinh nghiệm gì cũng làm được đẹp như thế, đối với cô mà nói, nhất định không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng, cô hiển nhiên đã đánh giá thấp chỗ khó của việc này, cũng đánh giá cao năng lực của bản thân.
Cao Dương Thành đứng ở đầu bàn bếp, học theo Hoàng Ngân, cầm bút máy và trứng gà, cúi đầu vẽ gì đó. Liền nghe thấy Hoàng Ngân không ngừng thấp giọng thở dài: “Ài, khó quá đi mất…”
Cô phiền não nắm tóc: “Lại hỏng rồi…”
“Không đẹp…”
“Xấu…”
Cao Dương Thành cuối cùng không nghe nổi nữa, cau mày: “Nhẫn nại chút.” Hoàng Ngân có chút buồn bực, bĩu môi: “Tôi đã đủ nhẫn nại rồi!”