Hoàng Ngân càng nói càng hưng phấn: “Dương Thành, anh nhất định sẽ thành công!!”
Trái ngược với sự mừng rỡ của cô, Cao Dương Thành chẳng gợi nổi nửa phần hứng thú.
“Không đi!”
Anh lạnh nhạt từ chối.
“Tại sao?”
Hoàng Ngân tỏ ra không hiểu: “Cơ hội tốt như vậy…”
“Em không sợ sau khi anh phẫu thuật rồi lại không nhớ nổi em và con trai à?”
Cao Dương Thành không hiểu tại sao lại hơi giận.
Hoàng Ngân nghe xong hơi sửng sốt một lát, sau đó cô gật đầu: “Sợ chứ!! Sao lại không sợ, nếu anh vừa tỉnh lại đã quên em, em lại mất thời gian và sức lực theo đuổi anh, nhưng không phải theo đuổi anh thôi à? Vậy có gì khó? N năm trước đã cua được anh vào, bây giờ lại một lần nữa, không phải dễ dàng hơn sao? Đã có kinh nghiệm, em còn sợ gì!! Nếu như anh không chịu nhận con trai, vậy thì càng dễ làm, dẫn nó đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra DNA không phải xong chuyện sao?”
“Nhưng anh không muốn quên ký ức giữa chúng ta!! Dù là một giây một phút cũng không muốn!!”
Gương mặt bình tĩnh của anh lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có!!
Ánh mắt Hoàng Ngân chạm vào đôi mắt thâm trầm của anh, lập tức bị chìm đắm vào trong đó… Trong lòng rung động, tim như bị ai đó bóp chặt, hơi đau, còn hơi chua xót, lại xúc động.
“Không sao! Trí nhớ mất đi còn có thể lấy lại, đời người bị hủy sẽ không còn! Chỉ cần anh bình an, em không ngại tốn chút thời gian theo đuổi anh!”
Hoàng Ngân đối với anh từ trước tới giờ vẫn luôn chân thành như vậy.
Thời gian bọn họ bỏ phí quá lâu, không cho phép cô vòng vo nữa.
Nghe lời Hoàng Ngân nói, Cao Thành Dương chỉ cảm thấy trong lòng ấm lên, yết hầu chuyển động, nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân.
Ánh mắt anh nóng bỏng: “Biết anh dính vào ma túy, em cũng chưa từng có bất kỳ dao động gì hay sao?”
“Không có!”
Bởi vì tình yêu của cô đã đủ sâu đậm.
Đèn đỏ.
Cao Thành Dương nhìn cô chăm chú, nhìn từng giọt nước từ trên sợi tóc của cô tí tách nhỏ xuống, thấm ướt quần áo cô… Anh chợt hỏi: “Vậy nếu như… Anh là người bán ma túy?”
Bàn tay lau tóc của Hoàng Ngân bỗng dưng ngừng lại.
Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Dương Thành: “Anh… đùa đúng không?”
Miệng cô gượng gạo cong lên, trong mắt thoáng hiện lên chút hốt hoảng: “Nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
“Bởi vì đây không phải trò đùa!”
Cao Dương Thành không muốn tiếp tục lừa Hoàng Ngân nữa.
Giọng nói của anh trầm khàn: “Anh nghiêm túc!”
Vừa dứt lời, Hoàng Ngân trực tiếp vặn khóa, mở cửa xe, chạy thẳng vào trong mưa bụi, nhanh chóng chìm khuất trong dòng xe, nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm về hướng cô biến mất, không nhúc nhích…
Mắt lõm sâu, ánh nhìn càng lúc càng ảm đạm.
Phía sau vang lên tiếng còi xe inh, đèn đỏi đã qua, đèn xanh đang không ngừng nhấp nháy, thúc giục chiếc xe phía trước.
Anh thu tầm mắt lại…
Trên mặt bình tĩnh tựa như chưa có gì xảy rả.
Chân đạp cần ga, nhanh chóng chạy về phía trước…
Trái tim lại giống như bị một cái chày đập mạnh, đập vỡ, vỡ nát, tới mức… không gom lại được đủ!
Cuối cùng cô cũng bỏ đi, hơn nữa đi mà không do dự, ngay cả dừng lại cũng không!!
Đúng vậy!! Buôn ma túy…
Việc xấu xa đáng căm hận, đáng ghê tởm!!
Biết rõ ma túy sẽ hủy hoại cả đời người mà anh còn giúp kẻ ác làm việc xấu.
Trong hai năm qua, suốt hơn bảy trăm ngày đêm đều bị bóng tối bao quanh, khiến anh không thở nổi!
Cho tới giờ anh chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày cô còn quay trở lại…
Còn bằng lòng trở lại bên cạnh anh!
Hôm nay, anh chính thức vứt tấm màn che mặt đi, vạch trần từng chút một…
Anh thật sự đã không còn là Cao Dương Thành chỉ biết cầm dao giải phẫu trước kia nữa!!
Anh đã sớm rơi vào vực sâu, chạy không thoát được!!
…
Cao Dương Thành lái xe vào khu biệt thự, nhưng khi nhìn thấy bóng người nho nhỏ ngồi trước cửa kia, anh nhanh chóng đạp phanh xe.
Dừng xe lại mở cửa ra, tiến vào màn mưa, chạy nhanh về phía Hoàng Ngân đang ngồi.
“Đỗ Hoàng Ngân, sao em lại ở đây??”
Trong giọng nói của Cao Dương Thành chứa đầy tức giận không thể kiềm chế, còn cả khiếp sợ.
Một bóng người màu đen trước mặt đè Hoàng Ngân xuống, cô mới đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn, tầm mắt chạm phải đôi mắt đen nhánh thâm trầm như hố sâu kia của Cao Dương Thành.
Đôi mắt cô hơi sưng đỏ.
Có lẽ là vừa khóc.
Trên gương mặt tái nhợt tất cả đều là nước, cũng không biết thật ra là nước mắt hay mưa.
Vừa thấy Cao Dương Thành tới, cô bật dậy.
“Em ngồi đây dầm mưa? Em muốn làm gì?”
Cao Dương Thành có cảm giác giận mà không có chỗ xả, đưa tay kéo cô đi vào trong, vội vàng mở cửa biệt thự kéo Hoàng Ngân vào.
Hoàng Ngân đứng trên thảm trước cửa, vẻ mặt ủ rũ, cả người ướt như chuột lột, vô cùng chật vật.
“Em… Không phải em đi rồi à? Đỗ Hoàng Ngân! Thật ra em… muốn làm gì?”
Hô hấp của Cao Dương Thành gấp gáp.
Hoàng Ngân đúng là đi rồi.
Cô xông vào trong mưa, khóc đến mức người đầy nước mắt, nhưng trong đầu vẫn vang vọng câu nói của Cao Dương Thành.
Buôn ma túy??
Đó là khái niệm gì?
Nói đơn giản là phạm tội? Phạm một tội đủ để xử tử hình??
Hoàng Ngân không thể nào tin nổi, cũng không có cách nào tiếp nhận.
Cô đi từ con đường này tới con đường khác dưới mưa…
Nhưng cuối cùng cô vẫn cảm thấy không cách nào buông xuôi như thế.
Dù anh là người nghiện, dù anh là kẻ buôn ma túy…
Cô cũng không muốn buông bỏ anh!!
Bởi vì cô vẫn tin anh!!
Tin rằng anh buôn ma túy và dùng ma túy đều có nguyên do!!
Anh nghiện ma túy, không sao, cô giúp anh cai!!
Anh buôn ma túy, không sao, cô có thể khuyên anh đầu thú…
Đời người đi nhầm một bước cũng không sao, chỉ cần chịu quay đầu, chỉ cần có quyết tâm quay đầu là có thể trở về!!
Nhất định có thể…
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy ngực đang bị người ta cầm roi da quất từng nhát mạnh, đau đến điếng người… “Tại sao anh phải buôn ma túy giúp xã hội đen?”
Hoàng Ngân hỏi anh, giọng nói khàn đến mức gần như không nghe ra giọng vốn có của cô.
Đôi mắt đen của Cao Thành Dương nheo lại, lóe lên một cái, nhưng lại không mặn không nhạt nói: “Vấn đề này có quan trọng không?”
“Quan trọng!! Đối với em rất quan trọng…”
Hoàng Ngân hơi kích động.
Nước mắt tí tách từ trong hốc mắt tuôn ra ngoài, cô tóm lấy cánh tay anh, gương mặt nghiêm nghị tái nhợt nói với anh: “Anh vì em và Dương Dương mới buôn ma túy!! Vì bảo vệ em và Dương Dương, anh mới thỏa thuận giao dịch với đại ca xã hội đen, cũng chính là anh Kiền của mẹ anh, một năm một tỉ… Còn có loại giao dịch nào kiếm được nhiều tiền hơn so với cái này?!!”
Hoàng Ngân vô lực gục trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé níu chặt cổ áo sơ mi của anh, ngực đau đến mức gần như vỡ ra: “Tại sao phải như vậy… Anh có biết không, em và Dương Dương… thà chết cũng không muốn để anh như vậy…”
Yết hầu Cao Dương Thành lặng lẽ chuyển động.
Cổ họng hơi đau, bị xiết chặt, hơi khó thở.
Hốc mắt bị tia máu đỏ thẫm nhuộm kín, anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng mở từng ngón tay nhợt nhạt của cô ra, nói từng câu từng chữ với cô: “Chỉ có như thế, anh mới có thể cứu hai người ra khỏi tay mẹ anh!! Mặc dù sẽ mất đi rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng… vẫn ổn, cho tới bây giờ chưa từng hối hận!”
Ít nhất người con gái này, còn cả con của anh vẫn còn sống đứng trước mặt anh.
Điều đó quan trọng hơn bất cứ gì!!
Lời Cao Dương Thành nói khiến Hoàn Ngân càng khóc to hơn.
Cô nằm trong lòng anh, vừa khóc vừa kéo…
“Cao Thành Dương, em hận mẹ anh!! Cho tới bây giờ chưa từng hận một người như vậy… Bà ta có biết bà ta suýt nữa đã hủy hoại con trai mình không!!! Bà ta căn bản không xứng làm mẹ!! Em không muốn bà ta được như ý!! Không muốn… đời này, mặc kệ sống hay chết, cho dù có vào ngục giam, em cũng sẽ ngồi chung với anh!! Em sẽ không buông tay cho nên anh đừng đẩy em ra nữa… Đời này em cũng không buông tay đâu!!”
Hoàng Ngân ôm chặt anh, rất chặt…
Nước mắt cứ rơi, cô nhào vào trong lòng anh, không ngừng năn nỉ anh.
Nghe tiếng khóc của cô và những lời cô nói, trái tim Cao Dương Thành xiết chặt, ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, khiến anh ngay cả hít thở cũng trở nên hơi khó khăn.
Cánh tay dài xiết chặt quanh eo nhỏ của Hoàng Ngân, kéo cô vào trong lòng mình.
“Đi tắm trước, thay quần áo ướt trên người ra, em như vậy sẽ bị cảm…”
Anh xoa lên mái tóc dài ướt sũng của Hoàng Ngân, đau lòng vì cô không biết tự chăm sóc bản thân.
“Ừ.”
Thấy thái độ anh hòa hoãn, lúc này Hoàng Ngân mới ngừng khóc, ở trong lòng anh, gật đầu liên tục.
“Còn nữa…”
Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân từ trong lòng mình ra: “Anh cũng định kết thúc cuộc giao dịch này với bọn họ!”
Hoàng Ngân hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên vài tia mừng rỡ: “Thật chứ?”
“Thật!”
Cao Dương Thành gật đầu, trong lòng có dự tính, dỗ dành cô nói: “Em đi tắm trước!”
“Ừ! Được…”
Tâm tình Hoàng Ngân lập tức vui lên không ít.
Hoàng Ngân đến phòng tắm trên tầng hai.
Trên tấm thảm ngoài cửa còn in dấu chân ướt đẫm của cô.
Nhưng không khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại khiến anh cảm thấy căn nhà trống rỗng này có chút hơi người khiến người ta thoải mái.
Bên ngoài mưa vẫn tí tách không ngừng.
Dường như lâu lắm rồi mới nghe được tiếng mưa rơi êm tai như vậy.
Anh bưng ly trà, đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh mưa bên ngoài, khẽ nhắm mắt, tĩnh tâm lắng nghe tiếng mưa rơi nho nhỏ ngoài cửa sổ.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp kia của Hoàng Ngân, trong lòng rung động, khóe môi không tự chủ được hơi cong lên.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Ngân tắm xong ra ngoài.
Cô mặc áo choàng tắm thật dài, chạy thẳng tới cạnh Cao Dương Thành.
“Chúng ta đi làm phẫu thuật đi!”
Cô mới vừa đứng ở bên cạnh anh đã nói.
Cao Dương Thành cau mày, nghiêng đầu nhìn cô, mím môi không nói.
“Đi làm phẫu thuật đi!”
Hoàng Ngân tiếp tục lặp lại.
Cô trực tiếp lấy ly nước trong tay anh, uống một hớp lớn mới nói: “Em đi cùng anh!”
Cao Dương Thành nghiêng người nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt như lửa đốt dừng trên khuôn mặt nhỏ bé bình tĩnh của cô, hơi nghiêng đầu: “Anh không dám chắc chắn sẽ nhớ em.”
“Không sao! Em không ngại.”
Hoàng Ngân lại uống một hớp trà.
“Nhưng anh để ý…”
Cao Dương Thành lấy lại ly nước của mình trong tay cô, một tay ôm eo cô, kéo vào lòng mình: “Nếu như anh quên em thì sao?”
“Em nhớ anh là được!”
Hoàng Ngân ngửa đầu nhìn anh: “Chỉ cần em nhớ anh thì sẽ không dễ dàng để anh đi, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Cao Dương Thành chỉ cảm thấy tim mình xiết chặt.
“Trừ khi sau khi anh quên em lại yêu những cô gái khác, hơn nữa còn… yêu cô ấy giống như yêu em, như vậy em sẽ để anh rời đi! Nếu như không phải vậy thì… đừng hòng!!”
Cao Thành Dương ôm chặt cô vào trong lòng mình, cằm gác lên đầu cô: “Đừng khiến anh quên em… Đỗ Hoàng Ngân, trong trí nhớ của Cao Dương Thành không thể không có em!!”