Trên đường quay về bệnh viện, điện thoại ở trong túi đột nhiên vang lên.
Anh tưởng đó là Vũ Quỳnh, lấy điện thoại ra nhìn tên hiện trên màn hình, trong lòng có chút thất vọng.
Cuộc gọi đến không phải của Vũ Quỳnh mà là Vưu Tiên.
Anh do dự một lúc mới nghe điện thoại.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, Cao Hướng Dương không khỏi thấy có chút áy náy.
Đây có được coi là ngoại tình không?
Cho dù không phải là về mặt tinh thần, nhưng về cơ thể vốn đã có dấu hiệu vượt rào rồi!
Nghĩ đến những điều đó, Cao Hướng Dương thấy hơi phiền muộn.
“Hướng Dương, trưa cùng nhau đi ăn cơm đi?”
Vưu Tiên nhiệt tình mời anh.
Cao Hướng Dương do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý: “Được.”
“Ừm! Vậy tan làm xong anh đến đón em nhé, được không? Em ở dưới tầng trệt công ty đợi anh.”
“Ừm, được.”
Cao Hướng Dương chẳng có vẻ gì là hứng khởi, nhưng Vưu Tiên sớm đã quen với việc đó, cũng không để bụng, hai người nói với nhau vài câu rồi tắt điện thoại luôn.
Cao Hướng Dương vừa mới ngắt cuộc gọi, điện thoại lại reo lên.
Lần này, là điện thoại của Vũ Quỳnh.
Ánh mắt anh xao động, nhưng sau đó lại trầm ngâm đi vài phần, chần chừ mất mấy giây anh mới nghe điện thoại.
“Cao Hướng Dương, anh đang làm gì vậy?”
Vũ Quỳnh không đợi anh nói gì liền hỏi.
Cao Hướng Dương quay đầu lại nhìn bệnh viện phía sau mình, liếm môi: “Không làm gì, vừa mới rời khỏi bệnh viện đi làm chút việc, đang định quay về đây, sao vậy?”
Có đánh chết anh cũng không nói mình mới vừa về từ khoa nam!
“Trưa nay đi ăn cơm cùng em nhé!!”
Giọng nói của Vũ Quỳnh từ trong điện thoại có thể thấy tâm trạng cô đang rất tốt.
Thực ra lúc này cô đang đứng ngay trước cửa bệnh viện anh rồi.
Trên đôi vai nhỏ bé kia còn đeo thêm chiếc cặp sách to đùng.
Tuy nó chẳng ăn khớp gì với dáng người của cô, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Vũ Quỳnh vừa đợi câu trả lời của anh vừa đá chân, rồi nghe thấy tiếng Cao Hướng Dương từ trong điện thoại nói: “Anh buổi trưa có hẹn với Vưu Tiên rồi…”
Vũ Quỳnh khựng lại…
Nụ cười trên môi đông cứng lại.
Cao Hướng Dương không muốn nói dối Vũ Quỳnh: “Trưa nay em hãy ngoan ngoãn ăn cơm ở trường đi.”
Lời vừa dứt, đáp lại anh chỉ còn tiếng “Tút tút tút tút” liên hồi.
Vũ Quỳnh ngắt điện thoại rồi.
Tính cách cô vẫn ngang bướng như vậy.
Điện thoại vừa ngắt, Cao Hướng Dương liền nhìn thấy Vũ Quỳnh đi ra từ cổng bệnh viện.
Anh bước nhanh hướng về phía cô.
Vũ Quỳnh dường như đã nhìn thấy anh, cô đi nhanh hơn để trốn tránh anh.
Cao Hướng Dương chạy nhanh vài bước liền đuổi kịp cô, nắm lấy cánh tay cô: “Sao giờ này lại qua đây? Không có tiết sao?”
Vũ Quỳnh định hất tay anh ra.
Nhưng lực tay của anh rất lớn, cô không thể làm gì được anh.
“Đừng có giở cái thái độ đó với anh.”
Cao Hướng Dương thấy tính khí của đứa trẻ này thật tệ quá.
Anh kéo cô lại đứng trước mặt mình: “Tối cùng nhau ăn cơm đi, anh đến trường đón em, về nhà ăn.”
“Không cần đâu, tối em có hẹn rồi.”
Vũ Quỳnh thản nhiên trả lời anh.
Lời cô nói là thật, tối nay cô có hẹn với Lục Li Dã cùng nhau dùng bữa.
Cao Hướng Dương nheo mắt: “Có hẹn với ai?”
“Anh không cần quan tâm!”
“Lục Li Dã?”
Cao Hướng Dương nheo nửa con mắt nhìn cô.
“Đúng!”
Vũ Quỳnh ngẩng cao đầu, vươn cổ, giống như đang trọi gà vậy: “Chính là anh ấy, rồi sao?”
“Ngoài cậu ta ra em không còn ai là bạn nữa sao?”
Cao Hướng Dương thấy trong lòng thực sự có chút không thoải mái.
Nhưng vì sao lại thấy không thoải mái, anh không hề nói.
“Em thích chơi cùng với anh ấy.”
Vũ Quỳnh nói thật.
Lúc nào ở cạnh Lục Vi Dã cô cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm, có thể khiến cô rũ bỏ hết được những chuyện không vui.
“Em thích cậu ta?”
Cao Hướng Dương thu lại nhuệ khí trong mắt mình lại.
“Đúng.”
Vũ Quỳnh trả lời quả quyết.
Câu hỏi này không phải là lần đầu tiên anh hỏi, cũng không phải là lần trả lời đầu tiên của cô.
“Hơn nữa là rất thích!”
Vũ Quỳnh bổ sung thêm.
Cao Hướng Dương sắc mặt trầm xuống, buông tay cô ra, hai tay đút túi: “Vậy chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
Ngữ điệu của anh bỗng nhiên trở nên rất lạnh lùng.
Anh không thể nào quên được cảnh tượng “kích thích” đó của hai người khi ở trong phòng tắm…cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm vào tim anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đau đớn như vậy.
Anh không biết cảm giác đau nhói này đến từ đâu, có phải chỉ bởi vì em gái của anh bị người ta xâm phạm không, hay chỉ là thấy hơi lạ thôi…Tâm trạng anh đột nhiên thấy hơi phiền muộn.
“Vậy em cũng chúc anh và Vưu Tiên ăn cơm vui vẻ.”
Vũ Quỳnh dứt khoát trả lời.
Nói xong quay người đi luôn, không quay đầu.
…
Giờ ăn trưa, Vưu Tiên hỏi anh: “Hướng Dương, sao tối qua anh không nghe điện thoại của em?”
Hướng Dương có chút ngạc nhiên: “Tối qua em gọi điện cho anh sao?”
Anh lấy điện thoại ra nhìn, mới phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ từ tối qua.
“Chắc là lúc đó anh không nghe thấy.”
Cao Hướng Dương trả lời nhưng lòng lại không để tâm cho lắm.
Trong đầu anh không kìm nén được lại nghĩ tới những chuyện xảy ra vào đêm qua: “Tối qua anh ngủ sớm vậy sao?”
Vưu Tiên hỏi anh, uống một ngụm nước chanh.
Cao Hướng Dương lấy lại tinh thần, trầm mặc nhìn cô, gật đầu nhưng không trả lời.
Vưu Tiên cũng không truy cứu thêm, rất nhanh rồi chuyển chủ đề.
“Hướng Dương, lần trước bác gái có nói muốn hẹn bố mẹ em ăn cơm, anh xem tuần này có được không?”
Cô đột nhiên hỏi.
Cao Hướng Dương do dự một lúc, rồi đột nhiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé mềm mại đó của Vũ Quỳnh, không biết vì sao cảm thấy chủ đề này khiến anh thấy hơi phiền: “Cứ chờ xem thế nào đã.”
“Tại sao vậy?”
Vưu Tiên không vui.
Tại sao? Ngay chính Cao Hướng Dương cũng không biết vì sao?
Ngày trước người mong kết hôn sớm là anh, đòi gặp bố mẹ hai bên cũng là anh, nhưng giờ bước đến giai đoạn này, anh đột nhiên có chút do dự…. Rốt cuộc là anh bị sao vậy?
Lẽ nào thực sự là vì…Vũ Quỳnh?
Nghĩ đến đây, Cao Hướng Dương cũng không biết vì sao mà lại thấy hơi hoảng loạn.
Anh nhếch môi, ánh mắt mệt mỏi: “Chuyện này để sau rồi nói đi…”
Anh thấy mình thực sự cần thời gian điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Chuyện tối qua thực sự chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần thôi đúng không?
Đáng chết!!
Anh bỗng nhiên thấy không còn tâm trạng nào để tiếp tục ăn bữa cơm này nữa.
“Hướng Dương, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Hướng Dương nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Em chẳng vẫn luôn hỏi anh tại sao nhiều năm như vậy mà anh không động vào em sao?”
Vưu Tiên rõ ràng không ngờ rằng Cao Hướng Dương lại bàn vấn đề này với mình.
Mặt cô đỏ lên: “Em…em chỉ tò mò mà thôi…”
Cao Hướng Dương không muốn giấu cô.
Đôi mắt đen trùng xuống, anh liếm môi, nói: “Bởi vì ba năm trước suýt chút nữa anh đã khiến một cô bé chưa tròn 15 tuổi…!”
Anh thật thà kể lại.
Vưu Tiên kinh ngạc nhìn anh, gương mặt không dám tin: “Sao…sao có thể…?”
Nhắc đến chuyện ba năm về trước, ánh mắt Cao Hướng Dương lộ rõ vẻ đau khổ.
“Cũng bởi vì chuyện đó, vậy nên anh mới nảy sinh ám ảnh tâm lý với chuyện đó.”
Vậy nên…
Bây giờ anh muốn nói với cô là anh “bất lực” sao?
Nếu là như vậy, cho dù là sau này kết hôn rồi cũng là một cuộc hôn nhân đau khổ mà thôi.
Cô hiểu rất rõ.
“Hướng Dương, em…”
Vưu Tiên thật sự có chút do dự.
“Đứa bé gái 15 tuổi đó…chính là Vũ Quỳnh…”
Cao Hướng Dương đột nhiên nói.
Giọng nói trầm, khô rát.
Cổ họng như bị dao rạch đến rách ra vậy.
“Cái gì?”
Con ngươi Vưu Tiên dãn rộng, cô không muốn nghe sự thật này.
Cô thở gấp, cốc nước trong tay bỗng chốc nắm chặt: “Anh…rốt cuộc anh muốn nói với em điều gì?”
Cao Hướng Dương bặm chặt môi, rất lâu sau mới nói: “Tối qua…”
“Đủ rồi!!”
Mắt Vưu Tiên ươn ướt.
Tâm trạng cô đột nhiên trở nên rất kích động, cắt đứt mạch nói chuyện sau đó của anh.
Bởi vì kể cả anh không nói, cô cũng có thể đoán được.
Nhưng sự thật cay đắng ấy, cô không muốn được nghe từ chính miệng anh.
Lệ ngưng đọng lại trong mắt cô, hai mắt cô đỏ lên: “Vậy nên, Cao Hướng Dương, anh đang muốn nói với em là anh phản bội em sao? Đúng không? Anh yêu Vũ Quỳnh? Đúng không ?? Đến cuối cùng có phải là cô ta đã thắng em, Đúng không??”
Vưu Tiên bất giác nâng cao tông giọng lên, nước mắt rơi la chã: “Trong lòng anh thực sự không có em dù chỉ một chút sao? Đến nói dối anh cũng lười không…Anh có biết, nếu anh không nói, em cũng sẽ không biết? Mối quan hệ của chúng ta có thể cứ bình yên như vậy mà tiếp tục, đến khi kết hôn, sinh con…Nhưng, Cao Hướng Dương, tại sao ngay cả việc lừa dối em anh cũng không muốn vậy?!!”
Nhìn thấy cô vì anh mà đau lòng rơi lệ, Cao Hướng Dương thấy có chút thương xót.
Nếu như nói anh không có chút tình cảm nào với cô thì đó là giả.
Nếu không có cảm tình, năm đó anh cũng sẽ không đồng ý làm bạn trai cô.
Còn tình cảm của anh dành cho Vũ Quỳnh…
Là yêu sao?
Nếu là yêu, vậy thì tại sao nhiều năm như vậy anh không thể cảm nhận dù chỉ một chút?
Anh thấy mình đúng là quá loạn rồi…
Anh thực sự cần thời gian để xử lý mối quan hệ tình cảm giữa ba người bọn họ.
“Để anh đưa em về công ty.”
Bữa cơm này vốn đã chẳng còn ai muốn ăn tiếp rồi.
Anh đứng dậy, thanh toán, rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Chiều đến, Lục Li Dã đưa Vũ Quỳnh đến một quán đồ ngọt ở ngoài cổng trường.
Lục Li Dã vẫy vẫy tay, ra hiệu phục vụ đến gọi món, thấy Vũ Quỳnh vẫn không hứng thú gì, anh vỗ vỗ đầu cô: “Này! Đừng có mà mỗi lần ra ngoài với tôi cô đều xị ra như vậy chứ?”
“Tâm trạng không tốt!”
Vũ Quỳnh bĩu môi.
“Tôi thấy cô chẳng lúc nào là vui vẻ cả.”
Lục Li Dã thừa nước đục thả câu, sau nói: “Khi nào tâm trạng không vui, ăn đồ ngọt là tốt nhất, nhanh lên, gọi món trước đi.”
“Câu này Hướng Tình cũng từng nói với tôi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.”
Vũ Quỳnh chẳng chút nể mặt.
“Hướng Tình? Hướng Tình nào?”
Trong đầu Lục Li Dã hôm nào cũng có cũng có vô vàn tên của các cô gái xuất hiện trong đầu anh, vậy nên, muốn nhớ tên một cô gái nào đó mà chỉ gặp có vài lần, thực sự không dễ dàng gì.
“Lại còn Hướng Tình nào nữa! Đương nhiên là bạn thân tôi, Cao Hướng Tình! Anh gặp rồi còn gì, ở nhà tôi, em gái ruột của Cao Hướng Dương…”
Nhắc đến Hướng Tình, Vũ Quỳnh bất giác nói nhiều hơn hẳn.
Lục Li Dã cũng phát hiện ra điểm này.