Bởi vì là tình huống nguy hiểm, cho nên bác sĩ đề nghị phải mau chóng cấy ghép tủy thích hợp.
Tủy của Hướng Tình đã được ghép từ tận hai năm trước nhưng không thích hợp.
Hôm nay chỉ có thể chờ đến khi có được nguồn tủy phù hợp thì mới có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy được.
Nếu lại không thể tìm thấy tủy phù hợp thì chỉ có thể dựa vào thuốc và vô hóa chất để duy trì sự sống mà thôi. Sau khi Cao Hướng Dương nằm viện, phản ứng của Vũ Quỳnh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Mọi người đều cho rằng từ nhỏ tới lớn Vũ Quỳnh đều dựa dẫm vào Cao Hướng Dương, sau khi biết bệnh tình của anh, nhất định cô sẽ trở thành một người buồn rầu, nhưng điều khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ chính là cô không hề để lộ ra một chút đau khổ nào.
Cô không khóc, thậm chí ngày nào cô cũng vui vẻ, ngồi bên cạnh giường của Cao Hướng Dương, nói nói cười cười với anh.
Cô luôn tích cực khích lệ anh, mỗi ngày đều cố hết sức để giúp tâm trạng anh được thoải mái, mỗi ngày đều vào bếp nấu cho anh đủ các loại món ăn ngon.
Sau khi Cao Hướng Dương mắc bệnh, khẩu vị rõ ràng đã thay đổi, bởi vì dường như anh ăn cái gì vào cũng đều không cảm thấy mùi vị gì hết.
Mặc dù anh lần nào cũng che giấu rất tốt, Vũ Quỳnh cho anh ăn thứ gì anh cũng đều cố gắng ăn hết, lần nào cũng khen không ngớt miệng, nhưng vẫn bị Vũ Quỳnh nhận ra là anh chán ăn.
Vì để cho anh ăn ngon miệng hơn, vui thích hơn mà Vũ Quỳnh nhận thấy rằng những kỹ năng mà mình học được cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Ẩm thực phân tử!
Năm giờ sáng là Vũ Quỳnh đã thức dậy rồi…
Mỗi ngày vào sáng sớm, trong bếp đều không ngừng vang lên tiếng dao, khói bay mù mịt.
Rõ ràng chỉ là một món ăn thôi mà nguyên tắc chế biến khiến cho dì Lý mỗi lần nhìn thấy đều há mồm trợn mắt.
Vũ Quỳnh bê món ăn mà mình chuyên tâm chuẩn bị tới trước giường bệnh của Cao Hướng Dương.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô nên Cao Hướng Dương vốn đang ngủ say liền chợt mở mắt ra.
Vũ Quỳnh giấu đồ ăn sáng sau lưng, cười nói ra vẻ thần bí!”Hôm nay anh muốn ăn thứ gì đó sớm một chút không?”
Không biết có phải là cô bị ảo giác hay không khi thấy sắc mặt của anh dường như tốt hơn hôm qua một chút.
Rất tốt…
Cao Hướng Dương vòng tay qua eo cô, nheo nheo mắt: “Em cho ăn gì thì anh ăn nấy, anh rất dễ nuôi.”
Cho dù là bị bệnh, nhưng nhờ vào gương mặt vô cùng đẹp trai của anh nên vẫn mê hoặc chúng sinh đến điên đảo.
Vũ Quỳnh cười phá lên, không vòng vo nữa, dọn đồ ăn sáng ra, đặt lên trên cái bàn ăn di động của giường bệnh!!Vậy chúng ta sẽ ăn món này nhé?”
“…”
Cao Hướng Dương nhìn mâm thức ăn gọi là “bữa ăn sáng” trước mặt Vũ Quỳnh, tựa hồ như muốn trợn mắt hốc mồm.
Đĩa đựng thức ăn là một cái chén gỗ lớn vuông vức, hoặc có thể nói là một cái hộp gỗ lớn.
Trong chén, không ngừng có một luồng “tiên khí” tuôn ra…
Chính giữa đĩa thức ăn là những quả nho màu tím long lanh trong suốt, được vầng hào quang của tiên khí nhuộm lên, đẹp không thể tả.
Trong khoảnh khắc, Cao Hướng Dương dường như còn ngửi thấy cả mùi nho thơm lừng…
Vũ Quỳnh lúc này lại lấy thêm ra một cái bình thủy tinh nhỏ, trong bình có đựng rượu nho thơm ngon.
Cô lấy ra một cái ly cao cổ mà cô đã cố ý chuẩn bị, sau khi rót cho anh nửa ly rượu vang thì lúc này mới cười cười đẩy bàn thức ăn tới bên cạnh Cao Hướng Dương: “Cục cưng, nhìn bữa ăn sáng này xem, có hợp khẩu vị của anh không!”
“Rượu vang làm từ nho??”
Cao Hướng Dương nhìn Vũ Quỳnh, vẫn chưa hiểu rõ cho lắm: “Còn nữa, luồng tiên khí đang lờn vờn kia là cái gì?”
Ẩn hiện trong quả nho trong suốt, thật là đẹp…
Khiến cho anh căn bản là không thể khép miệng lại được.
“Nếm thử một chút thì biết!”
Vũ Quỳnh chắp tay sau lưng ra vẻ ta đây vô cùngđắc ý.
Đúng lúc này thì y tá vào tới, định đổi thuốc cho Cao Hướng Dương thì thấy trên bàn có rượu vang, sợ hết hồn: “Trời ơi! Làm gì vậy? Bệnh nhân sao có thể uống rượu? Đây không phải là muốn hại chết anh ấy sao? Mau mang đi!”
Cao Hướng Dương cười cười, nhưng lại giống như không nghe thấy lời dặn dò của ý tá vậy, trực tiếp bưng ly rượu vang lên, nghiêm túc thưởng thức một hớp… “Trời ạ!! Không được uống!!”
Y tá nôn nóng.
Vũ Quỳnh chỉ đứng ở đó cười, cũng không giải thích.
Cao Hướng Dương khoát tay với y tá: “Cho dù đây là một ly thạch tín thì chỉ cần là cô ấy đưa, tôi cũng sẽ uống.”
“Ôi… Anh lại nghĩ rằng em ác độc như vậy sao?”
Vũ Quỳnh cười rồi ngồi xuống giường của Cao Hướng Dương, quay sang nói với y tá: “Cô cứ yên tâm, đây không phải là rượu vang.”
“Nhưng đây rõ ràng là rượu vang mà?”
Y tá tỏ ý không hiểu.
“Được rồi, cô cứ đặt thuốc xuống đây rồi đi ra ngoài đi.”
“Ừm!”
Y tá đặt thuốc xuống, sau khi dặn dò mấy câu rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Cao Hướng Dương mỉm cười nhìn Vũ Quỳnh: “Thành thật khai báo đi, đây là cái gì?”
“Anh không uống được sao?”
Cao Hướng Dương lại nếm thử.
Lúc uống vào trong miệng rõ ràng là vị của rượu vang nhưng từ đầu tới cuối rõ ràng không phải là hương vị của rượu vang.
“Đây rốt cuộc là cái gì?”
“Được rồi, không cần để ý nó là cái gì, tóm lại anh cứ uống một hơi cạn sạch đi.”
Thật ra thì, thứ được gọi là rượu vang trong cái ly này chính là canh chân heo đậu nành mà anh uống hàng ngày, là canh dinh dưỡng ngăn ngừa những trận sốt cao của anh.
Vũ Quỳnh không nói, dĩ nhiên là không muốn anh mất đi sự thích thú trong lúc thưởng thức.
“Anh cứ tưởng tượng nó là thứ rượu vang mà anh thích nhất đi…”
Cao Hướng Dương từ từ thưởng thức “rượu vang” trong ly rồi lại dùng đũa gắp một quả nho trong suốt bỏ vào miệng, là vị nho nhưng lại là một mùi vị rất thần kỳ… Thậm chí ngay cả tiên khí tỏa ra từ bốn phía của quả nho cũng đều là thức ăn có thể ăn được.
Cao Hướng Dương nheo mắt nhìn cô, trong ánh mắt toát ra sự khâm phục đối với cô: “Thì ra ẩm thực phân tử thần kỳ như vậy…”
“Đúng vậy! Ẩm thực phân tử có thể khiến cho giá trị dinh dưỡng trong thức ăn đạt được mức độ cao nhất! Cho nên sau này ngày nào em cũng làm cho anh, anh muốn ăn thứ gì thì cứ nói cho em biết, em liền làm cho anh ăn, được không?”
Lần đầu tiên Vũ Quỳnh cảm thấy học môn này không hề vô ích một chút nào.
Cao Hướng Dương kéo cô tựa vào ngực mình: “Anh biết, làm mấy thứ này rất tốn thời gian, bây giờ mới tám giờ mà thôi, em phải dậy lúc mấy giờ để bận rộn vì anh? Bốn giờ? Năm giờ?”
“Nào có!”
Vũ Quỳnh chối: “Làm mấy thứ này không tốn công sức, em sáu giờ rưỡi mới dậy.”
“Đừng có gạt anh…”
Đôi môi mỏng của Cao Hướng Dương quấn quít sau vành tai của cô, đau lòng nói: “Sau này đừng dậy sớm như vậy nữa, mỗi ngày ăn một bữa như vậy là đủ rồi, biết chưa?”
“Vâng.”
Vũ Quỳnh giờ không muốn anh lo lắng cho mình!
“Nào, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh ngủ một giấc lấy sức nào…”
“Được…”
Vũ Quỳnh cứ như vậy mà nằm xuống bên cạnh anh.
Thấy anh tràn đầy hứng thú ăn sạch sành sanh bữa sáng mà cô chuẩn bị cho anh, Vũ Quỳnh lúc này mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Điều khiến cho tất cả mọi người đều vui mừng chính là bọn họ không phải chờ quá lâu đã có tủy phù hợp rồi.
Sau một tháng là đã tìm được tủy phù hợp với Cao Hướng Dương.
Trước khi phẫu thuật cấy ghép phải tiến hành một loạt các hạng mục kiểm tra thân thể, cuối cùng là cắt tóc và tắm thuốc.
Cao Hướng Dương không chịu để cho người khác cắt tóc của mình, anh muốn Vũ Quỳnh tự tay cầm kéo cắt cho anh.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người trẻ tuổi.
Qua ngày mai là hai người phải xa nhau mấy chục ngày rồi.
Cao Hướng Dương phải vào trong khoang chuẩn bị truyền hóa chất trị liệu và cấy ghép tủy.
Vũ Quỳnh cẩn thận cắt tóc cho anh, thấy những sợi tóc ngắn rớt rơi lả tả từ đầu anh, tim của Vũ Quỳnh có chút nhói đau.
“Đau lòng sao?”
Thấy được biểu cảm của Vũ Quỳnh trong gương, Cao Hướng Dương hỏi cô.
Đưa tay sờ bàn tay hơi lạnh của cô: “Sao vậy? Sao lại không vui như vậy.”
“Em không nỡ xa anh…”
Vũ Quỳnh ôm lấy cổ anh từ phía sau, tì mặt vào má anh, lưu luyến cà một cái: “Ở trong khoang phải ngoan ngoãn ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, mặc dù em không thể ở cạnh bên để chăm sóc anh nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ luôn ở bên ngoài khoang đợi anh!”
Cao Hướng Dương kéo cô từ phía sau ra trước, để cho cô ngồi trên chân mình: “Mấy ngày nay, khổ cho em rồi…”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Bất chợt nhìn thấy một sợi tóc trắng nằm giữa mái tóc vàng óng của Vũ Quỳnh, tim anh đau nhói như bị kim châm vậy: “Thôi, đừng lộn xộn nữa…”
“Sao vậy?”
Vũ Quỳnh không nhúc nhích để mặc cho anh đùa giỡn với mái tóc của mình.
Da đầu nhói lên một cái, thì ra Cao Hướng Dương đã nhổ sợi tóc trắng xuống, ánh mắt của anh ảm đạm: “Em mới hai mươi tuổi đầu đã có tóc bạc rồi…”
Cao Hướng Dương thấp giọng, giọng nói khan khàn có chút nghẹn ngào.
Khóe mắt dâng lên một tầng sương mù mỏng: “Thật ra thì anh biết mấy ngày qua em là người đau khổ hơn ai hết, mỗi lần em tỏ vẻ vui vẻ, bộ dáng lúc nào cũng vô tư, ngày nào cũng cố tìm mọi cách để chọc anh cười, không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, không để lộ ra một chút tâm trạng nào của mình, anh biết em muốn anh có được một tâm trạng thoải mái, cho nên mới tự kiềm nén mình như vậy, nhưng em có biết rằng chỉ cần em vừa nhắm mắt ngủ là nước mắt lại rơi, hơn nữa là rơi không ngừng…”
Cao Hướng Dương nói xong, khóe mắt bất giác đỏ quạnh, đau lòng đặt đầu ngón tay mềm mại của mình lên gò má ướt át của Vũ Quỳnh: “Mỗi một lần thấy em rơi nước mắt, trái tim anh đau như dao cắt vậy, hết lần này tới lần khác anh đều tự nói với mình rằng, cho dù là vì em thì anh cũng phải khiến cho mình sống thật khỏe mái, vui vẻ…”
“Cho nên, trong mấy chục ngày anh không có ở đây, hãy hứa với anh nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, đợi sau khi anh ra ngoài rồi, anh muốn được nhìn thấy một Vũ Tiểu Tam trắng trẻo mập mạp! Có được hay không?”
“Được, được… Em hứa với anh, chuyện gì em cũng hứa với anh!!”
Vũ Quỳnh gật đầu liên tục, nước mắt rơi như mưa, nhỏ vào lòng bàn tay của anh: “Anh ở trong đó cũng phải thật khỏe mạnh, biết chưa?”
“Nhất định.”
Tắm thuốc là Vũ Quỳnh giúp anh tắm.
Vũ Quỳnh tắm đặc biệt cẩn thận, mỗi ngày Vũ Quỳnh đều giúp anh lau sạch sẽ không sót một chỗ nào.
Cao Hướng Dương ngồi trong bồn tắm lại có chút ngượng ngùng.
Cơ thể của anh rõ ràng là có phản ứng.
Nhưng bây giờ không cho phép hoạt động mạnh kiểu đó cho nên Cao Hướng Dương đành kiềm chế.
Vũ Quỳnh chỉ mắng anh lưu manh, đã đến mức này rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó.
Ngày hôm sau.
Cao Hướng Dương vào trong khoang.
Cuộc sống trong khoang chắc chắn là không thoải mái như tưởng tượng.
Mọi người đều biết, bao gồm cả Cao Hướng Dương cùng Vũ Quỳnh.
Bên ngoài khoang, Vũ Quỳnh hận không thể canh giữ ở cửa khoang một ngày hai mươi bốn giờ.
Nhất là vào những ngày Cao Hướng Dương xạ trị, Hoàng Ngân khuyên cô kiểu gì cũng không được.
“Tam Nhi, con đã không ngủ trên giường đàng hoàng suốt một ngày một đêm rồi, hôm nay con phải nghe mẹ, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Đừng để đến lúc Hướng Dương từ trong khoang khỏe mạnh ra ngoài thì lại đến lượt con ngã bệnh.”
Hoàng Ngân tận tình khuyên Vũ Quỳnh.
“Mẹ, con không sao hết…”
Vũ Quỳnh không chịu đi, cứ bám chặt vào cửa khoang, nhìn vào bên trong, chăm chú ghi chép từng thay đổi trên cơ thể của Cao Hướng Dương vào cuốn sổ nhỏ trong tay.
“Hôm nay, thứ sáu không uống nước.”
“Trong hai mươi phút đã ói ba lần…”
Hoàng Ngân nhìn những dòng chữ trong cuốn sổ, khóe mắt liền đỏ lên, không kiềm được nước mắt rơi lã chã.