Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 277: Thủ tịch đại đệ tử (1)

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Edit: V.O

Sau khi Bạch Vũ nhận đệ tử đỉnh Kinh Lôi, nhân số trong đội ngũ gia tăng tới bốn mươi tám người. Bạch Vũ chọn mười người có Triệu Hoán Thú là loài chim, sai bọn họ đi thăm dò, nhìn xem đội ngũ của Tả Khưu Lan và Túc Khải Lâm đã tới chỗ nào.

Người đi thăm dò đội ngũ của Tả Khưu Lan rất nhanh đã truyền tin tức lại, Tả Khưu Lan dẫn theo nhiều người, đang từ hướng Tây đi về phía này, dựa theo tốc độ của bọn họ, dự tính có thể một ngày nữa là tới.

Người thăm dò hành tung của Túc Khải Lâm lại chậm chạp không phát hiện ra tung tích, nhưng phát hiện ở hướng Đông Bắc cách bọn họ hai trăm dặm, nơi bá chủ cấp mãnh thú thường lui tới, hình như đã xảy ra chiến đấu, bởi vì chiến đấu quá mức kịch liệt, trong hơn mười dặm chung quanh đều bị linh thuật oanh tạc đến nát bét, bọn họ không dám tới gần.

Đại khái Bạch Vũ có thể xác định người chiến đấu cùng mãnh thú cấp bá chủ kia chính là nhân mã của Túc Khải Lâm, chậm chạp không tìm đến là vì phải đối phó với mãnh thú.

“Đi thôi, đi về hướng Đông Bắc.” Bạch Vũ hạ lệnh.

Tả Vũ tò mò hỏi: “Vì sao không đi tìm Tả Khưu Lan?”

Bạch Vũ không nói gì nhìn hắn: “Ta và Tả Khưu Lan không phải là kẻ thù, dưới tay hắn có nhiều người như vậy, vì sao ta phải đi tìm hắn gây phiền phức? Muốn cướp linh khí, đương nhiên chính là cướp của Túc Khải Lâm trước.”

Ba người bao vây đỉnh Vô Danh trước Đại hội, Tòng Nguyệt Cầm bị xoá tên, Thủy Vân Thanh thành quang can ti lệnh (hình dung người chỉ có một mình, không có bất kỳ ai giúp đỡ), chỉ còn lại Túc Khải Lâm vẫn còn tốt đẹp, vừa vặn hắn lại đụng phải mãnh thú cấp bá chủ, không cướp của hắn thì cướp của ai?

Bạch Vũ tỏ vẻ nàng là người lòng dạ hẹp hòi, rất mang thù.

Bạch Vũ dẫn người vội vàng chạy đi, lúc tới chiến trường, trận chiến đã sắp xong.

Thực lực của Túc Khải Lâm vẫn rất mạnh, đệ tử dưới tay hắn cũng không ngồi không, nếu bọn họ không gặp phải mãnh thú tứ giai, chỉ sợ cũng không đến mức bị giày vò lâu như vậy.

Nhìn bộ dạng mãnh thú tứ giai bị đánh đến thảm thương, Bạch Vũ hơi hơi hí mắt, cũng dẫn người xông lên.

Đương nhiên nàng sẽ không đi đánh mãnh thú, mà là đi cản trở chứ không giúp gì, đánh là để cho người của đỉnh Bạo Tuyết đánh.

Những người ở đỉnh Bạo Tuyết không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời bỏ lại mãnh thú, chống lại tập kích của đám người Bạch Vũ.

Mãnh thú vốn đã sắp bị đánh ngã, nhìn thấy không có người công kích, lập tức lại dồi dào sinh khí, lộ rõ thần uy càn quét tất cả, đánh bay những người bên cạnh ra ngoài.

Nhân mã ba bên hỗn chiến thành một đoàn, đáng thương cho những người ở đỉnh Bạo Tuyết vừa phải chống chọi với mãnh thú, vừa phải phòng bị đội ngũ của Bạch Vũ, chưa đến vài phút đồng hồ đã bắt đầu có chiều hướng thất bại thảm hại, lần lượt có đệ tử bị thương.

Sắc mặt Túc Khải Lâm có chút trắng bệch, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lo lắng, bỗng nhiên bật ra khỏi trận chiến, vọt đến bên cạnh Bạch Vũ, linh khí bùng nổ, mũi nhọn trực tiếp ép bức Bạch Vũ.

Bạch Vũ đánh ra một chưởng, chưởng phong Phách Thiên Liệt bá đạo xuyên thấu qua linh khí của Túc Khải Lâm, đánh thật mạnh lên ngực Túc Khải Lâm.

Túc Khải Lâm lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng tràn ra một chút vết máu, ra dấu về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Tả Vũ. Cùng lúc đó, Tả Vũ đang cùng với nam tử mắt híp dẫn đầu đến bao vây đỉnh Vô Danh đánh nhau kịch liệt, thuận miệng nói: “Ngươi nhìn ta làm gì, Túc Khải Lâm là một người câm, ngươi không biết sao?”

“Câm miệng! Ngươi mới là câm, cả nhà ngươi đều là câm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục sư huynh Túc Khải Lâm!” Nam tử giận tím mặt, nổi điên bổ một đao về phía Tả Vũ.

Bạch Vũ bừng tỉnh hiểu ra, khó trách nàng chưa từng nghe Túc Khải Lâm nói chuyện, nàng còn tưởng rằng Túc Khải Lâm không thích nói chuyện.

Nàng nhìn động tác tay ra hiệu của Túc Khải Lâm, rất dễ dàng biết được ý tứ của hắn: “Ngươi muốn ta dừng tay trước, cùng nhau giết chết mãnh thú? Vì sao ta phải đồng ý với ngươi?”

Túc Khải Lâm tiếp tục ra dấu, tỏ vẻ nếu cứ tiếp tục, người xui xẻo không chỉ có người của đỉnh Bạo Tuyết. Đánh rắn không chết, ngược lại sẽ gặp họa, sức lực sinh mệnh của mãnh thú tứ giai cực kỳ ngoan cường, một khi có một chút ngừng lại, nói không chừng cuối cùng có thể tiêu diệt tất cả bọn họ.

Chọn tập
Bình luận