Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 98: Bài danh thi đấu, tiêu diệt (5)

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Tiêu diệt được nhiều cường đạo như vậy, Bạch Vũ cuối cùng cũng lấy được một ít manh mối, biết được hang ổ của bọn chúng là ở sâu bên trong hoang mạc phía bắc Bình Thạch Thành, nơi mãnh thú sinh sống.

Đám cường đạo chuẩn bị cướp sạch Hôi Thạch thành này không trở về, Minh Châu Hội nhất định sẽ phái người lại đây xem xét, dựa theo lộ tuyến mà tính toán, dự kiến sẽ mất hai ngày để đến được phụ cận Bình Thạch Thành.

Bạch Vũ muốn đi mai phục.

Bất quá đến nơi lại phát hiện đám cường đạo này vừa vặn vây quanh 7 Tiềm Long Vệ, chuẩn bị một hồi tàn sát.

Có thể trở thành Tiềm Long Vệ thực lực đương nhiên không tầm thường, người ít tuổi thiên tư hơn người, nhưng người của đối phương thật sự quá nhiều, gần ba mươi tên cường đạo vây xung quanh bọn họ, tên cầm đầu chính là một Triệu hoán sĩ đỉnh cấp.

Nhóm Tiềm Long Vệ lúc này nhìn qua thập phần chật vật, cơ hồ trên người mỗi người đều bị thương.

”Quận chúa, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn Nhạc Kỳ Nhân, là người có thực lực cao nhất trong nhóm bọn họ.

Nhạc Kỳ Nhân lau đi vết máu trên mặt, “Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng! Nếu các ngươi sợ chết, hiện tại có thể cầu cứu.”

“Ha ha, các ngươi nghĩ ta sẽ cho các ngươi có cơ hội được cứu sao?” Tên thủ lĩnh kiêu ngạo cười lạnh, gầm lên một tiếng, “Giết sạch toàn bộ cho ta! Dám nghĩ muốn tiêu diệt chúng ta, ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi có đi mà không có về!”

“Giết! Giết! Giết!”

Oanh ——

Một hỏa cầu thật lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mang theo lực hủy diệt vô hình giống như thiên phạt, như trời long đất lở nứt ra nổ toạc ở bên cạnh đám cường đạo, phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy, lực lượng khủng bố, đánh gãy tiếng hô to kiêu ngạo của đám cường đạo.

Bạch Vũ một thân áo trắng thanh nhã, mang theo khăn che mặt, từ trong bụi mù chậm rãi xuất hiện. Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc hai nam tử anh tuấn uy vũ đi theo phía sau nàng, giống như hộ vệ, uy phong nghiêm nghị.

Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, “Vũ tỷ tỷ!”

”Đáng chết!” Tên cường đạo cầm đầu sắc mặt trắng bệch, hơi thở tử vong vừa rồi kia trong nháy mắt cơ hồ làm đông cứng máu của hắn, chỉ một chiêu kẻ dưới cũng đã thương vong hơn phân nửa, còn liều mạng cái gì?

Hắn quyết đoán hạ lệnh, “Rút lui!”

”Đã đến đây còn muốn đi?” Dư Tuyên Thủy tiến lên từng bước, tung ra Nhu Tình Thủy Lao, dòng nước rậm rạp bao phủ toàn bộ cường đạo trong đó.

Tên cầm đầu cử động một chút, cắn răng cường ngạnh tiến lên, xé rách Thủy Lao, nhưng ngọn lửa của tiểu Thanh đã nghênh diện đánh tới.

Hắn giơ tay ra liều chết đón nhận, hai cỗ lực lượng thật lớn ầm ầm va chạm, hơi thở bạo ngược đem toàn bộ đồi núi gần đó san bằng, tên cầm đầu chết không nhắm mắt ngã trên mặt đất. Đám cường đạo còn lại thấy đầu lĩnh đã chết, hoảng sợ chạy tán ra khắp nơi, bị Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc đuổi theo giải quyết.

Hai người từ trên người cường đạo tìm được hạt châu, đem phần lớn đều đưa đến tay Bạch Vũ.

Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Bạch Vũ giống như đang nhìn quái vật. Chỉ trong thời gian ngắn ngũn vài phút mà thôi, tình thế sinh tử nguy hiểm vừa rồi đảo mắt liền giải quyết xong, nàng thật sự cũng là cô nương chưa đến 20 tuổi giống bọn họ sao? Nếu không phải bộ dạng của nàng nhỏ như vậy thì đã nghĩ nàng là một lão tiền bối?

Một đạo Lưu Hỏa phóng ra, một ngọn núi bị tiêu diệt, thật là khủng bố!

Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân bốc lên lửa nóng, ôm cổ bạch vũ, “Vũ tỷ tỷ, nguyên lai thực lực của ngươi cường như vậy! Ngươi làm thân tỷ tỷ của ta được không?”

”Cẩn thận thương thế của ngươi.” Bạch Vũ vỗ vỗ vào lưng của Nhạc Kỳ Nhân, lấy ra một lọ dược chữa thương đưa cho nàng. Thuốc này là nàng dùng Huyết Hoa Tham làm ra, vết thương trong ngoài đều có thể dùng, hiệu quả so với Huyết Hoa Tham bình thường tốt hơn.

Lúc này, Đông thúc mang theo một đội Cấm vệ quân từ xa đi tới. Nhạc Kỳ Nhân kỳ quái nhìn về phía những người bị thương, “Là ai trong các ngươi đã cầu cứu?”

Mọi người lắc đầu, vừa rồi cầu cứu cũng không còn kịp rồi, ai lại làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này? Hơn nữa cho dù có người cầu cứu, Đông thúc bọn họ cũng tới quá nhanh.

Chọn tập
Bình luận