Bạch Vũ nghĩ nghĩ, từ trên người tìm tòi nửa ngày, cũng chỉ tìm được 1500 tinh thể thứ phẩm, trong đó 500 là do Đông Nhạc phân phát cho nàng, nàng vì mua dược liệu mà đem tiền tài tiêu hết.
”Ta cược chính mình hôm nay thắng liên tiếp 10 trận.” Bạch Vũ đem toàn bộ tiền đặt cược.
”Mấy trận?” Tiểu nhị mông lung, nghĩ chắc chính mình nghe lầm.
”10 trận.” Bạch Vũ thực xác định nói.
Mọi người vây xem một mảnh ồ lên, hai mặt nhìn nhau. Không ít Triệu hoán sư nhất thời đen mặt, biểu tình thập phần không vui.
”Ngươi bất quá chỉ đánh bại được Khuê Đạt, liền nghĩ chính mình rất giỏi?”
”Thật sự là không biết trời cao đất rộng, cho dù những thiên tài được đề tên trên Vô Trần bảng cũng không dám nói trong vòng một ngày có thể thắng liên tiếp 10 trận!”
Lúc này, thanh âm Hoàn Tố Âm vân đạm phong khinh truyền tới: “Nghe nói ngươi tới từ Bắc La Quận quốc. Bắc La quả thật lợi hại, nhưng ngươi cũng quá không đem chúng ta để vào mắt? Thực cho rằng Đông Nhạc Quận quốc ta không có ai sao?”
Ngữ khí khiêu khích của Hoàn Tố Âm vừa vặn có thể làm cho mọi người nghe thấy rõ ràng. Sa Hoằng tức giận muốn ngăn cản nàng ta, nhưng là có muốn cũng đã muộn.
Quan hệ của Đông Nhạc cùng Bắc La chưa bao giờ tốt được, lời nói của Hoàn Tố Âm làm cho Bạch Vũ nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nguyên lai là ngươi Bắc La, dám chạy đến Bình Thạch thành làm càn, muốn chết!
Một lão nhân hừ lạnh lên tiếng: “Bây giờ những người nhỏ tuổi thật sự quá cuồng vọng. Khiến cho lão phu, cái lão xương cốt này đến giáo huấn ngươi làm người như thế nào!”
Hắn vung tay áo bào lên, bay lên lôi đài, lập tức được mọi người hoan hô.
”Là Hiến lão nhân, Hiến lão nhân lên đài, Bạch Vũ nhất định sẽ thất bại.”
”Đúng, Hiến lão nhân chính là tướng quân của trường thi đấu, đã là Triệu hoán sĩ cảnh giới Cao giai, nếu không bởi vì tư chất linh mạch của ông ta không tốt, Triệu hoán thú chậm chạp không đột phá lên được Nhị giai, ông ta nói không chừng đã sớm nổi danh trên Vô Trần bảng.”
Mọi người đều hướng Hiến lão nhân hô cố lên, cố ý la to rất khoa trương.
Bạch Vũ không nói gì dụi dụi lỗ tai, ta không phải chỉ là đặt tiền cược thôi sao? Các ngươi có cần phải đến mức như vậy không? Lão gia gia này là Triệu hoán sĩ Cao giai? Không biết thực lực như thế nào.
Bạch Vũ trở lại lôi đài, mới lạ nhìn Hiến lão nhân, trong mâu quang hiện lên một tia cẩn thận.
Tê tê —–
Một mãng xà có cái mồm thô to như cái bát xuất hiện bên cạnh Bạch Vũ, phun ra lưỡi rắn, đứng thẳng bằng nửa người trên, bày ra một tư thái công kích nguy hiểm.
Đồng tử Bạch Vũ đột nhiên co rút lại, khắp người phát lạnh. Hiến lão nhân không biết khi nào đã lặng yên không một tiếng động gọi ra Triệu hoán thú, thật sự là giảo hoạt!
Đây là một con Âm Độc Cuồng Mãng, tốc độ còn nhanh hơn con Bá Vương Lục Tích mà nàng gặp lần trước, càng thêm trí mạng. Răng nọc trong miệng có thể phun ra nọc độc, nếu dính một chút lập tức sẽ đi đời nhà ma!
Bạch Vũ đang nhìn mãng xà nháy mắt một cái, một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa liền đánh ra.
Âm Độc Cuồng Mãng cơ hồ cùng lúc phát động công kích, tốc độ nhanh như tia chớp lẩn tránh Lưu Hỏa, từ phía sau phóng lên, nọc độc trong miệng phun ra trên cánh tay Bạch Vũ.
”Bạch Vũ!” Sa Hoằng la to kinh hãi đến thất sắc, mạnh mẽ đứng lên.
Hiến lão nhân vỗ tay một cái, vui mừng khôn xiết.
Oanh —–
Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh lại phun ra ngay sau đó, Lưu Hỏa cùng với khi Bạch Vũ bị phun độc cơ hồ là cùng phát ra, một trước một sau như vậy hướng về một điểm.
Nhưng lúc này vẻn vẹn chỉ có chút xíu xê dịch, làm cho Cuồng Mãng phía trước vì tránh né Lưu Hỏa của Bạch Vũ tránh cũng không thể tránh, nghênh diện đâm vào Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh.
Cả hội trường bùng lên một trận sợ hãi, đại đa số người đang xem cuộc chiến đều không thấy rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người có thể thấy rõ thì kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.
Bạch Vũ từ đầu tới cuối đều không có hướng tiểu Thanh phát ra bất cứ một mệnh lệnh nào, nhưng ăn ý như vậy lại gần như hoàn mỹ!
”Chẳng lẽ Bạch Vũ đã đạt tới cảnh giới cùng Triệu hoán thú tâm ý tương thông?”
”Không có khả năng? Cảnh giới tâm ý tương thông là cảnh giới mà rất nhiều Triệu hoán sư cả đời theo đuổi, cho dù là cung chủ Vô Trần Cung cũng không dám nói hắn đã đạt tới cảnh giới đó.”