Edit: V.O
Nghe được tin Ám Dạ Đế Quốc muốn khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện, chúng môn phái đều không hẹn mà cùng rời khỏi lôi đài, nhìn từ rất xa.
Thượng Quan Dương bị vây khốn rốt cục cũng trốn tới được, nhưng lại là bị Thụ Tinh áp giải đến trên đài cao.
Mặt ông ta đen như đáy nồi, tức giận nhảy xuống, nhảy vào trung tâm lôi đài: “Thực lực của Ám Dạ Đế Quốc hùng hậu, thực lực không tầm thường, lão phu tới thử thực lực của các ngươi trước, ai muốn lên, thì lên đi.”
Tự nhiên Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện sẽ không vội vàng chiến đấu mà tiến hành ba trận cùng một lúc. Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên không nhúc nhích, nhìn Dạ Quân Mạc: “Ba người các ngươi phái ra là ai?”
Bạch Vũ thật thản nhiên nói: “Ta, Quân Mạc và…”
Một bóng dáng xẹt qua, trực tiếp rơi xuống lôi đài, chính là Lý trưởng lão rời khỏi Sáng Thế Thần Điện.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: “Lý trưởng lão… hình như là một Y Sư?”
“Ngươi còn nhớ rõ ông ấy là Y Sư à.” Bạch Vũ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Thượng Quan VânTrần khinh thường nhìn nàng: “Các ngươi lại để một Y Sư đi khiêu chiến cha ta, u mê sao?”
Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, không nói gì nhìn về phía Dạ Quân Mạc. Mặt Dạ Quân Mạc không biểu cảm lắc đầu, trong mắt rõ ràng viết: Đầu óc hắn ta không dùng tốt, mặc kệ hắn ta.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên lại khó coi, Thượng Quan Vân Trần không quen những Trưởng lão này, nhưng nàng ta quen, vị Lý trưởng lão này là Y Sư có thâm niên nhất của Sáng Thế Thần Điện, y thuật cao siêu, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh.
Nhưng quan trọng hơn là, ông ta là một vị Đại Đế, Đại Đế đỉnh cấp!
Có được linh mạch song hệ: hệ Mộc, hệ Thủy, năng lực Phục Nguyên (phục hồi như cũ) siêu cao, cho dù bị trọng thương nặng cũng đều có thể nháy mắt khôi phục, gần như là một thân bất tử, chỉ cần Đại Đế ngang cấp đấu cùng ông ta thì không thể nháy mắt giết chết ông ta, kéo dài tới cuối cùng chắc chắn sẽ là ông ta thắng, là đối thủ vô cùng khó chơi.
“Hoang đường! Ám Dạ Đế Quốc các ngươi không có người, lại tìm người ngoài giúp đỡ. Lý trưởng lão là người của Sáng Thế Thần Điện chúng ta!” Ngọc Ưu Liên nổi giận nói.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói: “Đã tách khỏi.”
“Cho dù tách khỏi, dieendaanleequuydoon – V.O, ông ta cũng chỉ vào Viện Trưởng Lão, không phải là người Ám Dạ Đế Quốc các ngươi, dựa vào cái gì thay Ám Dạ Đế Quốc các ngươi xuất chiến?” Ngọc Ưu Liên hỏi.
“Ai nói với ngươi ông ấy không phải là người Ám Dạ Đế Quốc chúng ta? Sau hai tháng ông ấy tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, đã gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chúng ta rồi. Không tin ngươi hỏi ông ấy.” Bạch Vũ nhìn về phía trên lôi đài.
Lý trưởng lão gật đầu: “Đúng, lão phu đã sớm gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, đã không còn quan hệ gì với Sáng Thế Thần Điện và Viện Trưởng Lão nữa rồi.”
Ngọc Ưu Liên tức giận sôi lên, bây giờ còn có ai không biết quan hệ giữa Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc? Chỉ sợ toàn bộ Viện Trưởng Lão đều đã được đưa vào Ám Dạ Đế Quốc, ai gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, còn không phải tùy các ngươi nói?
Sắc mặt Thượng Quan Dương cũng không phải khó coi bình thường, ông ta cũng rất quen thuộc Lý trưởng lão, tuy rằng sau khi Lý trưởng lão dưỡng lão ở Sáng Thế Thần Điện thì đã không thể nào ra tay, nhưng ông ta cũng đã từng nghe nói uy danh trước kia của Lý trưởng lão.
“Lý trưởng lão, ngươi chắc chắn muốn thay Ám Dạ Đế Quốc xuất chiến? Bọn họ đã cho ngươi chỗ tốt gì rồi?” Thượng Quan Dương lạnh lùng hỏi.
“Chỗ tốt?” Lý trưởng lão cười lạnh: “Thượng Quan Dương, có phải ngươi cảm thấy mọi việc chỉ có lợi mới có người đi làm?”
“Chẳng lẽ không đúng? Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà hướng, chuyện không có lợi thì ai sẽ đi làm?” Thượng Quan Dương rất bình tĩnh phất tay áo: “Hay là nói ngươi vì công chúa Bạch Vũ, bởi vì huyết mạch Sáng Thế kia? Thật ra cũng không đáng, Thần Sáng Thế sớm nên biến mất, Ngũ Hành Đại Lục hẳn nên thuộc về trong tay chúng ta.”