Edit: V.O
“Các ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên trực tiếp đuổi theo từ phía sau.
Dạ Quân Mạc rẽ một cái, bỗng nhiên đẩy Bạch Vũ vào trong góc, choàng y phục ẩn thân lên người nàng: “Nghe lời! Nàng cần phải sống sót, nàng không thể để cho bọn họ hủy đi linh hồn của nàng! Không được lên tiếng, không cần lo cho ta!”
“Không, không, chàng đừng đi…” Bạch Vũ gắt gao cầm lấy tay Dạ Quân Mạc, khóc lắc đầu.
“Ta sẽ không chết, ta có huyết mạch của nàng!” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ chấn kinh nhìn Dạ Quân Mạc, quên hành động. Huyết mạch của ta? Là huyết mạch Sáng Thế sao? Vì sao ở trên thân chàng?
Dạ Quân Mạc nhân cơ hội kéo tay Bạch Vũ ra, cúi đầu dùng sức hôn lên môi Bạch Vũ, gần như muốn dùng hết tất cả tình cảm vào cái hôn này.
Chỉ cần nàng còn sống thì tốt! Hắn dùng y phục ẩn thân đắp chặt kín cho Bạch Vũ, cưỡi lên Tiểu Bạch chạy trốn về hướng phòng trung tâm.
Trước mắt Bạch Vũ bị vải trắng che phủ, nước mắt ở trên mặt yên lặng chảy thành dòng.
Vì sao lại thế này? Nói muốn cùng nhau, vì sao nàng lại được người kia bảo vệ.
Thượng Quan Vân Trần sẽ hủy diệt linh hồn hắn, cho dù không hủy diệt Dạ Quân Mạc à? Cho dù Dạ Quân Mạc có huyết mạch Sáng Thế, nếu linh hồn bị hủy diệt, cũng sẽ chết!
Một dòng cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh khiến cho cả người nàng đều rơi vào tuyệt vọng.
Hình như nàng từng trải qua loại cảm giác này một lần, nhưng nàng không nghĩ ra là vì sao, nàng chỉ nhớ rõ một lần đó nàng thật sự tuyệt vọng, phẫn hận muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa!
Thứ gì đó quan trọng hơn sinh mệnh nàng bị hủy, đã bị một đám lang tâm cẩu phế hủy diệt! Nàng không tìm lại được, vậy thì để cho bọn họ cùng nhau chôn cùng! Dù cho phụ cả thiên hạ, nàng cũng phải kéo bọn họ cùng chết!
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên không chú ý tới nàng, diendanlequydon – V.O, bọn họ từ bên cạnh lướt qua, trực tiếp đuổi theo Dạ Quân Mạc.
Mắt thấy lúc sắp đến trung tâm, Thượng Quan Vân Trần đánh một chưởng đánh Dạ Quân Mạc ngã xuống, Ngọc Ưu Liên theo sát mà đến, Bạch Ngọc Khuyển giải quyết Tiểu Bạch vài cái, cùng nó đồng quy vu tận.
Ngọc Ưu Liên đảo qua bốn phía, có chút tức giận nhìn về phía Dạ Quân Mạc: “Bạch Vũ đâu? Sao lại không thấy nàng ta nữa? Ngươi giấu nàng ta ở đâu rồi hả?”
Dạ Quân Mạc thờ ơ nhìn nàng ta, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường.
“Hỏi không được thì giết!” Thượng Quan Vân Trần nhếch môi cười lạnh, lấy ra một cái dây thừng được ngọn lửa quỷ mị thiêu đốt: “Nhổ cỏ tận gốc, ngay cả linh hồn của hắn ta cũng cùng đốt cháy luôn! Tỉnh lại chuyển thế trở về giống như Bạch Vũ.”
“Ngươi cho là tất cả mọi người đều có huyết mạch Sáng Thế sao? Bạch Vũ là vì nàng ta là con của Thần Sáng Thế, mới có hồn phách bất tử.” Ngọc Ưu Liên lườm.
Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại nhìn nàng ta: “Bây giờ ngươi đang nói chuyện vì hắn ta sao? Quả nhiên ngươi vẫn thông đồng với hắn ta!”
“Nói hưu nói vượn cái gì? Ta chỉ cảm thấy, có thể bắt hắn ta về. Dù sao hắn ta cũng là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc.”
“Không cần, giết hắn ta mới là lựa chọn tốt nhất, Ám Dạ Đế Quốc không có hắn ta, sớm hay muộn cũng sụp đổ.” Thượng Quan Vân Trần cầm dây vung lên người Dạ Quân Mạc.
Ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy thân thể và linh hồn Dạ Quân Mạc, loại đau đớn hủy diệt linh hồn này còn kịch liệt hơn gấp mấy trăm lần đau đớn trên người, hắn nhịn không nổi đau đớn phát ra tiếng.
Ngọc Ưu Liên đứng ở một bên không nói nữa, tuy nàng ta cực kỳ thích Dạ Quân Mạc, nhưng tình huống bây giờ, nàng ta cũng chỉ có thể từ bỏ Dạ Quân Mạc, dù sao Thượng Quan Vân Trần mới chính là vị hôn phu của nàng ta, nàng ta vẫn còn nhờ cậy vào Thượng Quan Vân Trần để khống chế Sáng Thế Thần Điện.
“Buông hắn ra!” Bạch Vũ từ phía sau xông đi tới, một tay kéo dây thừng ra, vứt qua một bên. Vừa vặn trong nháy mắt tiếp xúc, liền đau đến toàn thân nàng phát run, trên tay lập tức xuất hiện vết cháy.