Rống ——
Hơn trăm Triệu hoán thú đồng thời phát ra tiếng rống giận, tiếng hô đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong Vương thành, đại quân bách thú (trăm con) khí thế hào hùng giống như có thể đem thiên quân vạn mã đạp thành thịt nát.
Bắc La Quận Vương đắc ý nhếch miệng, “Có nghe thấy không, hiện tại chung quanh đều là người của Bắc La Quận Quốc ta, ngay cả một con ruồi cũng đừng mong bay ra được! Người Bổn vương muốn giết là Bạch Vũ, nếu Mạc Điện giao nàng ta ra đây, Bổn vương nể mặt mũi của Vô Trần Cung có thể không cùng ngươi so đo tội danh hủy hoại Hoàng cung.”
Tuy rằng đã nghĩ tới sẽ diệt trừ luôn cả Mạc Điện, nhưng sau lưng Mạc Điện dù sao cũng là Vô Trần Cung, có thể không giết vẫn là không giết.
Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi, bị mấy trăm Triệu hoán thú vây quanh giống như triều bái (lạy chầu (vua)) vương giả, khí thế cao ngạo tôn quý không hề giảm, lạnh lùng liếc nhìn Bắc La Quận Vương, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Bắc La Quận Vương chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhìn thấy trong mắt Dạ Quân Mạc rõ ràng là không chấp nhận, lửa giận từ đáy lòng hắn chạy thẳng lên.
Bạch Vũ có chút suy yếu tựa vào người Dạ Quân Mạc, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bắc La Quận Vương, “Huyết Châu Tử được ngưng tụ ra của khế ước lời hứa ở đâu?”
“Đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giải trừ khế ước cho Bạch Tử Quỳnh, thật đúng là một đồ đệ tốt. Đáng tiếc bà ta đời này đều phải thành thành thật thật trung thành với Bổn vương.” Bắc La Quận Vương trào phúng hừ lạnh, “Viên châu kia sau khi ngưng tụ ra ta đã hủy đi rồi, biết nó có thể giải trừ khế ước ta làm sao có thể giữ lại được.”
Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Vũ nhất thời âm trầm. Huyết Châu của khế ước lời hứa chỉ dùng để giải trừ và sửa đổi khế ước, người bình thường đều giữ lại, để sửa đổi nội dung lời hứa.
Bắc La Quận Vương vì không muốn cho Bạch Tử Quỳnh rời đi vậy mà đem nó hủy đi rồi! Huyết Châu Tử chỉ phải dựa theo nghi thức tiêu hủy mới có thể giải trừ khế ước, tùy tiện hủy diệt thì sẽ không có hiệu quả. Không có Huyết Châu Tử, chẳng lẽ đời này sư phụ phải đeo gông xiềng khế ước trên lưng không thể giải thoát?
Bắc La Quận Vương nhìn sắc mặt Bạch Vũ khó coi, hung ác cười to, “Bây giờ ngươi nên lo lắng cho chính ngươi một chút đi, ngươi giết Thần Phong, hôm nay ta nhất định phải để ngươi đền mạng, ai cũng đừng mong ngăn cản! Chờ đến lúc sư phụ ngươi không còn tác dụng, ta cũng sẽ đưa bà ta đi xuống gặp ngươi. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giết ba người bọn họ!”
Đại Quân bách thú sớm đã chờ không kiên nhẫn vội vàng từ bốn phương tám hướng đánh tới, chấn động khiến mặt đất run rẩy từng trận.
Dạ Quân Mạc dìu thắt lưng Bạch Vũ, để cho nàng tựa vào lồng ngực hắn, vân đạm phong khinh hỏi: “Sợ sao?”
Bạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như pho tượng của hắn, nháy mắt mấy cái, “Vốn đang có chút, hiện tại không có cảm giác gì.” Nhìn ngươi như vậy, hình như cũng không phải chuyện lớn gì.
Đối với Dạ Quân Mạc mà nói quả thật không phải chuyện lớn gì, hắn thậm chí cũng không có ra tay.
Ám Ưng tiến lên từng bước, bóng dáng bao phủ trong bóng đêm phóng xuất ra sát ý đáng sợ, Hắc Ưng giương một cánh cơ hồ che nửa bầu trời, từ ranh giới tới tận cuối chân trời, phát ra một tiếng kêu to chói tai mà cao ngạo.
Tiếng kêu lớn này giống như mệnh lệnh của vương giả, uy áp bá đạo ầm ầm áp chế. Tất cả Triệu hoán thú đều cảm thấy lạnh run, phủ phục trên mặt đất không thể động đậy. Triệu hoán sư hơi yếu một chút nhất thời bị ép quỳ trên mặt đất không dậy nổi, lạnh lẽo cả người truyền khắp toàn thân, hoảng sợ không rét mà run.
Đây rốt cuộc là Triệu hoán thú mấy giai, lại có up áp kinh khủng như thế? Bốn Triệu hoán thú cường đại nhất trên Vân Vũ Thần Châu cũng không đạt được mức độ trấn áp bách thú như vậy!
Bắc La Quận Vương hít một hơi khí lạnh, quả nhiên cường đại, chỉ sợ….., nhưng chỉ bằng một Triệu hoán thú cũng muốn đối nghịch với toàn bộ Bắc La Quận Quốc, tuyệt đối không có khả năng!