Edit: V.O
Ám Lân vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ: “Không phiền cũng nên rửa mặt chải đầu một chút, trạng thái như vậy đi gặp Thánh Quân cũng không tốt lắm.”
“Phiền phức. Lão tử đã quen, nào có chú ý nhiều như vậy? Chẳng lẽ Thánh Quân còn có thể ghét bỏ ta?” U Vương không kiên nhẫn từ chối.
“Không sai, Thánh Quân sẽ thông cảm cho chúng ta. Hộ pháp Ám Lân vẫn nên nhanh dẫn chúng ta đi thôi.” Ảnh Vương cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ám Lân, trong mắt phóng ra áp lực cường đại khiến người gần như hít thở không thông.
Ám Lân lại không hề áp lực nhìn thẳng ông ta, nụ cười lạnh nhạt xuống: “An toàn của Thánh Quân là hàng đầu, ai biết lúc các ngươi tới trên người có lây dính thứ gì không tốt không?”
U Vương sửng sốt: “Ngươi là nói có người hạ độc ở trên thân chúng ta? Chuyện này có khả năng sao?”
“Đương nhiên là có khả năng.”
U Vương đã chuẩn bị đi thay quần áo.
Dạ Vương lại từ phía sau đi đến: “Chờ U Vương và Ảnh Vương thay đổi y phục, ngươi lại tính tìm cớ gì? Hộ pháp Ám Lân, rốt cuộc ngươi luôn một mực từ chối không cho chúng ta gặp Thánh Quân là có ý gì? Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy Thánh Quân bị thương, là ngươi có thể thay hắn tự mình nắm quyền hành sao?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời ánh mắt U Vương và Ảnh Vương thay đổi.
“Hộ pháp Ám Lân, Dạ Vương nói là sự thật?” Ảnh Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ám Lân, ánh mắt rất có áp lực càng thêm sắc bén.
Mặt Ám Lân không chút thay đổi: “Dạ Vương lo lắng nhiều rồi, không cho các vị gặp Thánh Quân là vì Thánh Quân cần dưỡng thương, không thể bị quấy rầy.”
“Mặc kệ như thế nào, hôm nay Bổn vương nhất định phải gặp Thánh Quân.” Dạ Vương nổi nóng nói.
Mặt Ám Lân lạnh xuống: “Nếu ta kiên trì không cho?”
“Vậy cũng đừng trách ta xông vào!” Dạ Vương khoát tay, diendanlequydon – V.O, bỗng nhiên Nam Môn Tư dẫn người từ bên ngoài vọt vào, không đợi Ám Lân phản kháng liền giữ chặt hắn.
“Dạ Vương đây là ý gì? Không phải ngươi nói muốn xông vào gặp Thánh Quân sao?” Muốn xông thì xông vào đi, bắt ta làm gì?
“Hộ pháp Ám Lân, không có ngươi, sao Ám Ưng có thể để cho chúng ta đi vào gặp Thánh Quân? Vẫn làm phiền ngươi dẫn đường rồi.” Nam Môn Tư mỉm cười, giọng nói êm tai dễ nghe như chuông bạc.
Mặt Dạ Vương không chút thay đổi xoay người đi đến chỗ ở của Dạ Quân Mạc, Ảnh Vương và U Vương theo sát phía sau.
Ám Ưng nhìn thấy một đám người bộ dạng hùng hổ tới gây phiền phức, quả thực trợn mắt há hốc mồm: “Làm cái gì vậy?”
“Lập tức để cho chúng ta vào gặp Thánh Quân.” Giọng Nam Môn Tư lạnh lùng nói.
Ám Ưng chớp mắt một chút, nhìn Ám Lân bị nắm: “Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ ngươi tính giết Ám Lân?”
Khóe miệng U Vương, Ảnh Vương rụt rụt, cho dù bọn họ cấp bách muốn gặp Thánh Quân, cũng sẽ không giết Ám Lân! Nếu không thì gặp Thánh Quân phải nói như thế nào?
“Chúng ta chỉ muốn gặp Thánh Quân, chỉ cần ngươi để cho chúng ta vào, vấn an Thánh Quân một chút, toàn bộ dễ nói.” Nam Môn Tư cường ngạnh mở miệng.
“Không có gì dễ nói.” Ám Ưng từ chối.
Nam Môn Tư nhíu mày, trong lòng thầm mắng Ám Ưng cứng nhắc. Nhân mã hai phe đứng sóng đôi ở ngưỡng cửa viện, môi lưỡi tranh cãi một đống lớn.
Một câu Ám Lân cũng không nói, cũng không vùng vẫy, lạnh lùng mặc kệ như thế.
Cho dù Ảnh Vương lấy thế ép người, U Vương còn trực tiếp ra tay, đều bị Ám Ưng áp chế lại.
Cuối cùng, Nam Môn Tư không thể nhịn được nữa gầm thét: “Ám Ưng, các ngươi càng không cho chúng ta gặp Thánh Quân lại càng có vẻ chột dạ, Thánh Quân đã xảy ra chuyện đúng không?”
“Lời đồn bên ngoài ngươi cũng tin?” Ám Ưng cười nhạt.
“Có phải là lời đồn hay không các ngươi rõ ràng nhất, Thánh Quân đã chết phải không?” Nam Môn Tư thốt ra.
Nhất thời, U Vương và Ảnh Vương sợ ngây người! Dạ Quân Mạc trọng thương, bọn họ có thể tiếp thu, cho dù hôn mê bất tỉnh bọn họ cũng có thể tiếp thu, nhưng đã chết, đã chết… chuyện này khó có thể tiếp thu.