Edit: V.O
“Yến tửu Ngũ quốc chỉ chiêu đãi Quân Chủ Ngũ quốc, tất cả những người không phận sự đều không được đi vào. Đệ tử như các ngươi muốn trèo lên cành cao ta đã thấy nhiều rồi, mỗi lần Đại hội săn bắn đều có một đống, giống như một đám ruồi bọ.” Vài sư huynh trông coi lỗ mũi hướng lên trời khinh bỉ bọn họ.
Viêm Hạo Thiên nổi trận lôi đình: “Láo xược! Bản thái tử muốn đi vào gặp Phụ vương ta, còn phải đợi các ngươi cho phép mới được?”
“A, thì ra là Thái Tử. Thái Tử cũng không được, nếu các ngươi đã đến Vô Trần Cung này, trước hết đã là đệ tử Vô Trần Cung, bên trong không gọi các ngươi vào, các ngươi sẽ không thể đi vào.” Một thiếu niên bạch y hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó tới.
Bọn họ đều là đệ tử bên cạnh Cung chủ, tu luyện ở Chủ Điện, ngoại trừ thủ tịch đệ tử ra, hoàn toàn không để những người khác vào mắt. Cho dù là Trưởng Lão tới gặp Cung chủ, đối với bọn họ cũng rất khách khí.
Viêm Hạo Thiên tức giận tới mức hừ hừ, nếu không phải nhìn thấy gần đó có rất nhiều đệ tử tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt, đoán chừng liền đập một quyền lên trên mặt hắn.
Không thể động thủ, chỉ có thể lui trước, ba người đi đến một bên nhỏ giọng thương lượng.
Viêm Hạo Thiên buồn bực nhìn Bạch Vũ: “Không thì ngươi đi cầu xin Mạc Điện, để cho người dẫn chúng ta vào.”
Bạch Vũ xem thường: “Ta còn tưởng ngươi tính làm gì. Cầu Mạc Điện mà cũng tính ra được, hai ngày này chàng ấy đang bế quan.”
Cưỡng chế gọi ra Ngũ Hành Chu Tước làm cho sắc mặt của Dạ Quân Mạc mấy ngày nay vẫn không tốt lắm, lo lắng muốn nhanh chóng đến Thượng vực, rõ ràng là Dạ Quân Mạc bế quan điều tức. Bạch Vũ xem qua mạch cho hắn, xác định thân thể hắn không có gì trở ngại mới yên tâm để cho hắn đi bế quan.
“Nếu không chờ Yến tửu qua đi, chúng ta đến chỗ ở tìm đám người bọn họ.” Nhạc Kỳ Nhân đề nghị.
Viêm Hạo Thiên trừng mắt: “Có đầu óc một chút được không, Quốc Quân ngũ quốc tới đây để làm trọng tài cho Đại hội săn bắn, trước khi Đại hội săn bắn kết thúc, bọn họ sẽ không tùy tiện gặp đệ tử, chỗ ở cũng là Vô Trần Cung đặc biệt an bài, một đoàn vệ binh và đệ tử trông coi, ngươi đi vào được mới có quỷ.”
Nhạc Kỳ Nhân sợ ngây người: “Chiếu theo lời ngươi nói, như vậy ta cũng không thể gặp được Phụ vương ta? Ta còn muốn tìm ông ấy để ăn. Vũ tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ, đứng ở cửa chờ xem, dù sao thì bọn họ uống rượu xong sẽ đi ra.” Bạch Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Ba người chán đến chết đứng ở trước cửa Chủ Điện, đệ tử khác đến tụ tập cũng đã rời đi, chỉ còn lại có ba bóng dáng lẻ loi như ba cái cọc gỗ của bọn họ, gió lạnh thổi qua, cảm giác không hiểu sao lại thê lương.
“Đây không phải là Bạch Vũ sao? Đứng ở nơi này làm gì, không phải muốn tiến vào Chủ Điện bị đuổi ra ngoài đó chứ?” Cố tình Bách Lý Vân Diễm vẫn tốt lành không chết từ phía sau chạy đến chọc tức, vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Bạch Vũ không kiên nhẫn liếc nhìn nàng ta một cái: “Ta làm gì, ngươi quản được sao?”
“Ta không xen vào, nhưng ta chỉ là có lòng tốt, ngươi có lời gì muốn nói ta sẽ truyền lại cho sư phụ ngươi. Ta có may mắn được Cung chủ truyền đến tham gia Yến tửu, còn muốn thay ngươi truyền lời. Ngươi đã không cảm kích, coi như thôi.” Bách Lý Vân Diễm nũng nịu hít một tiếng, một bộ ngươi không nhìn ra được lòng tốt của người ta.
Bạch Vũ cười lạnh, cho dù nàng có muốn nói cũng sẽ không nhờ Bách Lý Vân Diễm truyền lời.
Nhạc Kỳ Nhân khinh bỉ hừ hừ: “Ngươi nói những thứ này không phải là đang khoe khoang sao? Một phế nhân, có gì tốt mà đắc ý.”
Sắc mặt Bách Lý Vân Diễm thay đổi một chút, nàng ta hận nhất chính là người khác nói nàng ta là phế nhân. Nàng ta vốn cũng là thiên tài hiếm có, cũng nên tỏa hào quang ở Vô Trần Cung. Nếu không phải do Bạch Vũ, làm sao nàng ta có thể biến thành phế nhân, làm sao có thể thành một học đồ không được để mắt tới?
Mỗi lần nghĩ như vậy, oán khí tựa như một cây đao không ngừng đâm vào đáy lòng nàng ta, làm cho nàng ta phẫn hận muốn giết người.
Nàng ta hung tợn kẹp chặt răng: “Là ta đắc ý, thì thế nào? Bạch Vũ, ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại toàn bộ khuất nhục mà ngươi cho ta!”