Edit:V.O
Bạch Vũ dẫn Tử Như và Công Tôn Ưởng đến đầu nguồn nguồn nước của Vực Thanh Linh, xuyên qua trung tâm dòng sông, ngoại trừ bên trong Phủ Vực Chủ là uống nước Linh thủy, các đệ tử ở Vực Thanh Linh đều uống nguồn nước từ con sông này.
Bạch Vũ nếm thử nước sông trong suốt một chút: “Quả nhiên là Ngũ Nguyệt Tán.”
“Ngũ Nguyệt Tán là cái gì?” Công Tôn Ưởng tò mò hỏi.
“Chính là uống vào thì năm ngày sau sẽ ngủ suốt năm tháng, sau đó liền đi đời nhà ma.” Bạch Vũ lựa ra một ít Tẩy Độc Thảo 800 năm cộng thêm một chai máu tươi của mình từ nhẫn Bách Vũ ra mài nhỏ, một phần đổ vào đầu nguồn, một phần giao cho Công Tôn Ưởng.
“Hòa tan những thứ này vào trong rượu, đút cho đệ tử bị trúng độc, chờ bọn họ tỉnh, lập tức đến chiến trường tập hợp.”
Ánh mắt Công Tôn Ưởng sáng lên, không nghi ngờ chút nào, lập tức rời đi.
Bạch Vũ dẫn theo Tử Như chạy tới chiến trường, hai vị Trưởng lão liên tiếp tháo chạy, miễn cưỡng chống đỡ lại công kích tàn bạo của Lệnh Hồ Hùng.
Nhưng người của Vực Thanh Linh quá ít, mấy trăm tên đệ tử Vực Thanh Phong dẫn theo Triệu Hoán Thú giống như thú triều mãnh liệt đánh úp, đã sắp đánh tới trung tâm Vực Thanh Linh, công chiếm Phủ Vực Chủ.
“Cứ tiếp tục như vậy, sẽ phải thua rất nhanh.” Tử Như rất nôn nóng, không ngừng nhìn về nơi xa xem Công Tôn Ưởng đã tới chưa.
“Không cần phải gấp, hắn chạy qua chạy lại cũng cần có thời gian.” Bạch Vũ an ủi rất không có thành ý, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lệnh Hồ Hùng.
Tử Như yên lặng nhìn Bạch Vũ không có một chút nôn nóng: “Vực Chủ, người thật sự có lòng tin đối với giải dược của mình như vậy sao?”
“Dĩ nhiên, trừ phi Tẩy Độc Thảo mà Phục Mãn đưa cho ta là thuốc giả.”
Dĩ nhiên, dược liệu Trưởng lão Phục Mãn đưa không thể nào là thuốc giả, nhưng Tử Như vẫn có chút lo lắng, cũng không phải các Y Sư chưa từng dùng qua Tẩy Độc Thảo, nhưng vẫn không thể nào giải độc.
Đúng lúc này, Công Tôn Ưởng dẫn theo một nhóm đông đệ tử tới, xa xa nhìn lại, một mảnh đông nghịt, nhân số tuyệt đối không hề ít hơn so với người của Vực Thanh Phong.
Rốt cuộc, Tử Như cũng thở phào nhẹ nhỏm, mặt mày hớn hở: “Vực Chủ, quả nhiên lợi hại, Công Tôn Ưởng tới rồi.”
“Ừ, tới là tốt rồi, có thể để cho bọn họ rút lui rồi.” Bạch Vũ tiến lên từng bước, không chút do dự ra lệnh, để cho tất cả đệ tử của Vực Thanh Linh ở trên chiến trường rút lui.
Tử Như trợn mắt há hốc mồm. Viện quân đến còn phải rút lui sao? Vực Chủ, người có biết mệnh lệnh của người rất kỳ lạ, người tùy hứng như vậy, Thánh Quân có biết không?
Các đệ tử đang chiến đấu gian khổ có không ít người đã bị thương nặng, nghe được lệnh lập tức rút lui.
Bảy vị Thành chủ đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu nhìn về phía hai vị Trưởng lão. Đúng lúc hai vị Trưởng lão xui xẻo bị Lệnh Hồ Hùng đạp một cước bay ra ngoài, Phục Mãn nghe Bạch Vũ ra lệnh, có chút phức tạp không biết nên làm cái gì bây giờ.
Kỳ Hải cũng hộc máu, tức giận mở miệng mắng to: “Ta đã biết nàng ta chỉ là một tiểu nhi (đứa trẻ) lông vàng chưa dứt sữa, hèn yếu sợ chiến! Người như nàng ta cũng xứng làm Vực Chủ của Vực Thanh Linh chúng ta sao? Ta sẽ không nghe theo mệnh lệnh của nàng ta!”
“Ta là Vực Chủ của các ngươi! Ta không nói đùa với các ngươi. Rút lui! Đây là mệnh lệnh!” Giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng của Bạch Vũ truyền đến một lần nữa.
Lòng Phục Mãn tràn đầy căng thẳng, vung tay áo: ” Ngươi muốn chiến thì ngươi chiến đi, ta không theo ngươi.”
Phục Mãn vừa đi, bảy vị Thành chủ cũng cuống quít rút lui. Từng người bọn họ cứ như vậy, đối diện còn là một Linh Chủ, bọn họ không thắng được, không bằng rút lui, dù sao lệnh là do Bạch Vũ hạ, nếu Vực Thanh Linh mất đi, cũng là sai lầm của Bạch Vũ.
Thành Chủ vừa đi, toàn bộ người trên chiến trường đều rút lui, chỉ có Kỳ Hải vẫn không làm theo mệnh lệnh, tính toán tử chiến đến cùng.
Lệnh Hồ Hùng cười ha ha: “Kỳ Hải, Vực Thanh Linh của các ngươi có một Vực Chủ như vậy thì nhất định sẽ phải thua.”