Edit:V.O
Lúc Công Tôn Ưởng và Tử Như dẫn người đến thu dọn chiến trường, mới đưa Kỳ Hải trở về, mọi người đang vui mừng mới nhớ tới còn có một vị Trưởng lão như vậy, bọn họ còn tưởng rằng Kỳ Hải hiên ngang lẫm liệt đã hy sinh ở trên chiến trường.
Bạch Vũ tiện tay ném cho ông ta một viên thuốc giải, mặt Kỳ Hải căm hận uống thuốc giải vào, thẹn quá hóa giận bò dậy: “Lần này Vực Chủ hài lòng không? Ta bị xấu mặt thì ngươi có ích lợi gì? Nếu ngươi tính hạ độc ở trên chiến trường, tại sao không nói với ta một tiếng?”
Mọi người trừng mắt, Vực Chủ cũng đã hạ lệnh rút lui rất rõ ràng, còn phải nói như thế nào nữa?
Trên chiến trường binh bất yếm trá (chiến tranh luôn phải lừa địch), ai sẽ nói ra trước khi thực hiện được mưu kế chứ? Chẳng lẽ vì cứu một Trưởng lão như ngươi, để cho toàn bộ đệ tử của họ chết sạch? Mình không tuân theo mệnh lệnh còn nghi ngờ Vực Chủ, đầu óc bị nước vào sao?
Kỳ Hải bị mọi người nhìn đến nóng nảy, luống cuống, vung tay áo, không thèm quay đầu lại đi ra khỏi Phủ Vực Chủ.
Mấy vị Thành chủ và các đệ tử cũng không để ý đến ông ta, vẫn còn đắm chìm ở trong hưng phấn, Công Tôn Ưởng cười hì hì đề nghị: “Vực Chủ, chúng ta tổ chức Khánh Công Yến (lễ chúc mừng) đi!”
Đề nghị này lập tức nhận được sự đồng ý của mọi người, Vực Thanh Linh đã rất lâu rồi chưa từng được vui mừng như vậy, dĩ nhiên nên ăn mừng thật lớn một lần.
Bạch Vũ cũng không ngẩng đầu, qua loa nói: “Muốn ăn mừng cũng được, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi hãy nói.”
Mặt mọi người mông lung: “Còn có chuyện gì sao?”
“Chiếm cứ Vực Thanh Phong.” Mặt mày Bạch Vũ cong cong, híp mắt nhìn bọn họ: “Độc ta hạ cũng không dễ giải được.”
Hô hấp của mọi người vô ý thức trở nên dồn dập, chiếm cứ Vực Thanh Phong, trước kia bọn họ có muốn cũng không dám muốn, hôm nay Bạch Vũ đã hạ độc được gần như tất cả lực chiến đấu của Vực Thanh Phong, là cơ hội tốt ngàn năm có một!
“Được, ta đi cùng Vực Chủ!” Công Tôn Ưởng tỏ thái độ đầu tiên, mấy vị Thành chủ cũng nối gót theo sau, muốn cùng nhau tiến về phía trước.
Bạch Vũ sắp xếp đâu vào đấy, chia đệ tử Vực Thanh Linh thành bảy đội, do bảy vị Thành chủ dẫn dắt, phân tán tiến vào Vực Thanh Phong. Phục Mãn dẫn theo Công Tôn Ưởng chờ mười đệ tử đi theo nàng, âm thầm vào chỗ ở của Lệnh Hồ Hùng trước một bước.
Lệnh Hồ Hùng là Linh Chủ. Triệu Hoán Đại Sư, Triệu Hoán Linh Sư, sau đó mới có thể thăng cấp đến Triệu Hoán Linh Chủ, một vị Linh Chủ có đủ năng lực để gọi ra ba con Triệu Hoán Thú xuất chiến, chứ đừng nói gì là ba con Triệu Hoán Thú này đều là cấp 5, uy áp cũng có thể nghiền ép Triệu Hoán Thú cấp thấp.
Cả Vực Thanh Linh, không có ai có thể địch nổi ông ta, không thừa dịp này tất cả cùng nhau giết chết ông ta, chờ ông ta khỏe lại, Vực Thanh Linh cũng sẽ bị tàn sát, chuyện như vậy Lệnh Hồ Hùng đã làm rất nhiều lần.
Nghe xong sắp xếp của Bạch Vũ, mọi người lập tức trở về chuẩn bị, Tử Như kéo kéo ống tay áo của Bạch Vũ: “Người đều sắp xếp chuyện để làm cho mỗi người chúng ta, còn ta thì sao? Người không tính dẫn ta theo sao?”
“Ngươi ở lại giữ Vực Thanh Linh, thuận tiện giúp ta trông chừng Kỳ Hải, đừng để cho ông ta làm loạn. Suy cho cùng thì cốt khí liều chết chiến đấu của Kỳ Hải cũng không phải là lỗi của ông ta, chỉ là không phục ta.” Bạch Vũ rất bất đắc dĩ nói.
Tử Như ngầm hiểu trong lòng: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp người trông chừng Vực Thanh Linh thật kỹ, để ý Trưởng lão Kỳ Hải.”
Buổi tối hôm đó, nhóm người Bạch Vũ liền lên đường, từ Vực Thanh Linh đến Vực Thanh Phong cũng phải tốn không ít thời gian, cũng may Lệnh Hồ Hùng muốn dễ tấn công Vực Thanh Linh, đã xây trang viên ở biên giới Vực Thanh Phong.
Bạch Vũ hành động nhanh chóng, năm ngày đã chạy tới Vực Thanh Phong.
Bởi vì phần lớn mọi người đều bị trúng độc, phòng thủ của Vực Thanh Phong còn lỏng lẻo hơn so với bọn họ tưởng tượng, người tuần tra cũng không có tinh thần, bọn họ rất dễ dàng chia ra tiến vào Vực Thanh Phong.
Phục Mãn cầm bản đồ, để cho bảy thành chủ đi đến vị trí phòng thủ quan trọng của Vực Thanh Phong trước, chờ Bạch Vũ phát tín hiệu ra, liền lập tức ra tay hủy diệt cứ điểm phòng thủ của Vực Thanh Phong, công chiếm Vực Thanh Phong.