Edit: V.O
“Xem ra ngươi vẫn chưa nghe rõ ràng. Tất cả những người tổn hại mẫu thân ta đều đáng chết, bao gồm Ngọc gia. Ngươi đi trước một bước, rất nhanh người Ngọc gia sẽ đi xuống cùng ngươi.” Bạch Vũ thản nhiên nói.
Ngọc Phi Hoa rốt cục hiểu rõ, vừa rồi Bạch Vũ nói những điều này bà ta còn chưa tin, bà ta cho rằng Bạch Vũ chỉ đang hù dọa bà ta. Bây giờ bà ta tin, Bạch Vũ đã thật sự không cần Ngọc gia, không cần phụ thân của chính mình.
Giết bà ta chính là khởi đầu, Ngọc gia, rất nhanh sẽ vạn kiếp bất phục!
“Đúng rồi, nghe nói hai nữ nhi của ngươi đặc biệt thích cướp trượng phu người khác, ỷ vào thế lực Sáng Thế Thần Điện hoành hành ngang ngược, đoạt không ít người ở Ngũ Hành Đại Lục, làm hại hơn một ngàn hộ nhân gia cửa nát nhà tan, còn sống trên đời cũng là tai họa. Ta đã sắp xếp các nàng đi xuống chờ ngươi trước rồi.” Bạch Vũ ném hai miếng ngọc bội bên cạnh Ngọc Phi Hoa.
Ngọc Phi Hoa không thể động đậy nằm trên mặt đất, liều mạng quay đầu nhìn ngọc bội bên cạnh, quả nhiên là ngọc bội có khắc danh hào Ngọc gia của hai nữ nhi bà ta từ nhỏ đến lớn, đây là thứ các nàng đeo theo không rời thân.
“Không!” Ngọc Phi Hoa tức giận công tâm, một miệng máu lại dũng mãnh tuôn ra, cả khuôn mặt vặn vẹo, không còn bộ dạng ban đầu, nhìn qua vết máu trên mặt giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
“Bạch Vũ, ngươi thật nham hiểm! Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được, nhà tan cửa…”
Bà ta còn chưa mắng xong, Bạch Vũ đã quăng một cái tát lên mặt bà ta, nửa gương mặt nháy mắt sưng giống như khí cầu, không nhìn ra bộ dạng vốn có nữa.
“Ngươi đừng quên, ngươi còn có một tiểu nhi tử. Hình như hắn ta là thiên tài Ngọc gia coi trọng, sống ở Ngọc gia thật sự không tệ. Ngươi nói thêm một câu nữa, đến lúc đó ta sẽ nhanh chóng để hắn ta đi xuống đoàn tụ với ngươi.” Bạch Vũ lạnh lùng, giọng điệu lạnh thấu xương.
Ngọc Phi Hoa hoảng sợ lắc đầu: “Đừng! Ngươi buông tha cho nó, ta nói cho ngươi, tất cả chuyện năm đó ta đều nói cho ngươi.”
“A? Ngươi có thể nói với ta chuyện gì?” Bạch Vũ từ trên cao nhìn xuống bà ta.
“Là Gia chủ, dieendaanleequuydoon – V.O, Gia chủ sai ta làm như vậy! Hắn đã thương lượng với Thượng Quan Dương…” Ngọc Phi Hoa khóc hô, đổ tất cả trách nhiệm lên người Gia chủ Ngọc gia.
Gia chủ Ngọc gia tên Ngọc Nhất Minh, Bạch Vũ thật sự không ấn tượng nhiều về ông ta lắm.
Ông ta ít lộ diện trước mặt người ngoài, nhưng ông ta không thần bí, mà là vì thực lực của ông ta không cao, tính cách còn cực kỳ yếu đuối, nhưng lá gan nhỏ, sợ phiền phức của ông ta khiến ông ta sống rất lâu.
Bạch Vũ không nghĩ tới một người nhu nhược như vậy lại tự tay sắp đặt cái chết cho Bạch Phong, năm đó sau khi giam lỏng Bạch Phong, để Tam thiếu gia Ngọc gia thừa dịp không có ai mà vào chính là do ông ta, sắp đặt Ngọc Phi Hoa làm bà mụ cũng là ông ta.
Chỉ là tất cả đều là kết quả hợp tác với Thượng Quan Dương, Ngọc Nhất Minh làm xong cũng đã bị dọa bể mật, sau khi Bạch Vũ được sinh ra, ông ta lại trốn trong Ngọc gia không ra cửa, chưa bao giờ dám gặp Bạch Vũ.
Sau này sau khi Ngọc Ưu Liên được Tam thiếu gia Ngọc gia đón trở về, tất cả Ngọc gia đều được giao cho Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Phi Hoa gần như khai tất cả những người tham dự chuyện này ra, giọng nói của bà ta càng ngày càng suy yếu, cả người bà ta lạnh như băng, bị nỗi sợ hãi tử vong bao phủ.
Bà ta có thể rõ ràng cảm thấy máu trong thân thể đang xói mòn từng chút một, rất nhanh bà ta sẽ biến thành một cái thi thể lạnh băng. Loại cảm giác này rất khủng bố, là cảm giác bị Tử Thần cắn nuốt từng chút một, làm người ta hóa điên.
Bà ta muốn sống, bà ta còn chưa muốn chết, bà ta mang theo một tia khát cầu cuối cùng nhìn về phía Bạch Vũ, một bóng dáng u hồn lại chắn trước mặt bà ta.
Dạ tổ tiên của Dạ Quân Mạc từ trong nhẫn Thiên Dạ phóng ra.
Giọng ông âm trầm, nói bên tai Ngọc Phi Hoa: “Ngươi còn nhớ ta không?”