Edit: V.O
“Linh mạch của nó đã bị phế, không thể chữa trị. Ngược lại, vết sẹo trên mặt còn có khả năng chữa khỏi.” Bách Lý trưởng lão thản nhiên nói.
Bách Lý Uy nghe giống như sấm sét giữa trời quang, gắt gao nắm chặt tay, “Thật sự không có cách chữa trị nào khác sao?”
Không biết hắn đã tìm cho Bách Lý Vân Diễm bao nhiêu Y sư, tất cả đều nói bất lực, hiện tại ngay cả tỷ tỷ của hắn cũng nói trị không được, vậy thì quả thật không còn hy vọng.
“Bạch Vũ! Ta muốn thiên đao vạn quả (chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây) ngươi!” Bách Lý Uy nổi giận nện một quyền lên cây cột, cột trụ bạch ngọc lập tức vỡ vụn, mảnh nhỏ đâm vào mu bàn tay hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Bách Lý trưởng lão khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Bây giờ tức giận thì có ích lợi gì, ngay từ đầu ngươi đã làm cái gì? Thượng Vực Thiên Hỏa là có thể tùy tiện lấy ra sao? Không có bản lĩnh thì đừng đi trêu chọc người ta, Bách Lý Vân Diễm bị ngươi cưng chiều đến mức không biết trời cao đất rộng.”
“Bách Lý trưởng lão, nó là chất nữ của ngươi.” Bách Lý Uy bi thống nói.
“Nếu nó không phải là chất nữ của ta, ta sẽ không tốn sức đi cứu nó.” Bách Lý trưởng lão cầm lấy phất trần quét qua, hờ hừng nói: “Ngươi yên tâm, dám làm hại người Bách Lý gia, ta sẽ không để cho nàng ta sống dễ chịu, Vân Diễm ở lại chỗ này làm học đồ đi, tuy rằng không thể tu luyện, nhưng có thể theo ta học tập y thuật, làm một Dược Thiện Sư.”
Bách Lý Uy hết sức vui mừng, “Vậy đa tạ Bách Lý trưởng lão.” Có thể ở bên cạnh trưởng lão Vô Trần Cung làm học đồ, là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được, đối với Bách Lý Vân Diễm mà nói, cũng là an bài tốt nhất.
Bắc La Vương thành bên này, thế cục vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, hai nước đang đàm phán phân chia quyền lợi, Viêm Võ Đế và Đông Nhạc Quận Vương còn chưa rời đi, Bạch Vũ chờ khi Đông Nhạc Quận Vương về nước đưa Bạch Tử Quỳnh đến Đông Nhạc đã không còn kịp rồi, nàng phải khởi hành đi Vô Trần Cung.
Vô Trần Cung nằm ở cực Bắc giữa băng nguyên (vùng băng giá) của Vân Vũ Thần Châu, cách Bắc La khoảng mấy ngày lộ trình, hơn nữa càng đi về phía Bắc càng lạnh.
Bạch Vũ ngồi trên mã xa mà Đông Nhạc Quận Vương đưa cho nàng, lảo đảo lắc lư ra khỏi thành, trên đường, đột nhiên Dạ Quân Mạc lại vô thanh vô thức lên xe ngựa, khiến nàng hoảng sợ.
“Ngươi lên xe ngựa của ta làm gì?”
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhíu mày, “Quay về Vô Trần Cung.”
“Chẳng lẽ ngươi không có xe ngựa?” Bạch Vũ lý sự.
Dạ Quân Mạc nhìn nàng một cái, thân hình cao lớn giãn ra, tựa lên nhuyễn tháp trong xe ngựa, chiếm hơn một nửa vị trí, dồn Bạch Vũ đến tận góc, “Xe ngựa của nàng thoải mái.”
Bạch Vũ: “……”
Nàng bổ nhào qua giữ chặt tay Dạ Quân Mạc, hung tợn cắn chặt.
Mặt Dạ Quân Mạc không đổi sắc, cưng chìu sủng nịnh nhìn bộ dáng lý sự của nàng, giống như đang nhìn một tiểu nãi cẩu (chó con mới sinh nuôi bằng sữa) răng chưa dài.
Bạch Vũ không dùng sức cắn, không nói gì buông miệng ra trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi thoải mái, ta không thoải mái.”
“Như vậy liền thoải mái.” Dạ Quân Mạc duỗi cánh tay dài ra, tiện tay kéo Bạch Vũ vào trong lòng.
“Dạ Quân Mạc!” Bạch Vũ rất muốn đánh người, “Chẳng lẽ ngươi không đến núi An Khê tìm bảo vật trấn quốc sao?”
Dạ Quân Mạc sâu kín nhìn nàng, thập phần vô tội, “Ta đã phái Ám Ưng đi, hắn nói cái mê cung kia rất nguy hiểm, nàng cảm thấy ta nên đi?”
“Ách……”
“Cũng đúng, có lẽ Ám Ưng đối phó không được, quả thật ta cần phải tự mình đi một chuyến.” Thần sắc Dạ Quân Mạc âm trầm, đứng dậy định xuống xe.
Bạch Vũ cuống quýt kéo hắn trở lại, “Không cần. Nguy hiểm thì ngươi đừng đi, Ám Ưng có thể đối phó được.”
Thân thể Dạ Quân Mạc thật vất vả điều trị mới tốt hơn một chút, có thể không vận dụng linh khí được tốt nhất, nàng nào dám để cho hắn rời đi.
“Ta chiếm xe ngựa của nàng.”
“Không sao, ngươi cứ an tâm mà ngồi.”
“Nàng không cho ta ôm.” Dạ Quân Mạc ủy khuất nói.
“Cho ngươi ôm.” Bạch Vũ gần như là cắn răng nói.
Nàng dựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, ôm chặt hắn, rất sợ hắn chạy. Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn Bạch Vũ tựa vào ngực hắn, khóe miệng gợi lên một tia cười xấu xa, sờ sờ đầu nhỏ của nàng.