Edit: V.O
Hai người bên cạnh nghĩ lại cũng đúng, nếu chắc chắn phải bị đào thải, tại sao không đập vỡ trước để rời đi? Quả quyết bóp nát Tử Kim Cầu.
Sau đó, một vị Đỉnh chủ đột nhiên xuất hiện, đưa bọn họ rời đi dưới mí mắt của mọi người. Khóe miệng các đệ tử đỉnh Kinh Lôi co rút, nằm mơ cũng không nghĩ đến hai người sẽ dễ dàng buông tha bóp vỡ quả cầu như vậy, đây là Đại hội săn bắn, không phải trò chơi, tốt xấu gì các ngươi cũng phải có chút cốt khí chứ!
Sau khi Bạch Vũ xác nhận bọn họ an toàn liền rời đi, dùng Tử Kim Cầu truyền lệnh, tất cả đội ngũ tập hợp, tất cả cùng nhau hành động, không cần phải tùy tiện phân tán nữa.
Sau khi mấy đội trưởng nghe xong đều có chút chần chờ: “Tụ tập cùng một chỗ để hành động, sẽ bất lợi cho việc tìm kiếm con mồi.”
“Không có vấn đề gì, kế tiếp chủ yếu sẽ chiến đấu mà không săn bắn, chúng ta cũng sẽ mau chóng đi qua tập hợp với các ngươi.” Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút sắc bén, không phải là muốn đoạt đồ sao? Ai sẽ không, ai đoạt của ai còn chưa nói chính xác được đâu.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi ở dưới gốc cây của một tàng cây đa thật lớn, tựa vào thân cây to khỏe, Bạch Vũ ngửa mặt nhìn trời, có chút khó ngủ.
Xuyên thấu qua khe hở của những lá cây, ánh sáng của những vì sao nhẹ nhàng rơi trên mặt nàng, xinh đẹp đến mức làm người ta ngừng thở, nhìn khuôn mặt bao phủ ánh sáng bạc giống như ánh hào quang, thánh khiết giống như thiên thần, làm cho người ta không dám đụng vào.
Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm hun hút, một ngọn sao băng xẹt qua, trong đầu nàng hiện ra đôi mắt lạnh băng giống như vì sao lạnh lẽo của người nào đó.
“Đang làm gì?” Giọng nói sâu lắng mà từ tính vang lên trong đầu nàng, giống như rượu ngon tinh khiết đầy hương thơm, trong nháy mắt làm cho nàng bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Bạch Vũ kịp phản ứng truyền âm ngàn dặm của Dạ Quân Mạc, thốt ra giọng nói vui sướng: “Chàng xuất quan?”
“Không, nhưng đã tỉnh.” Dạ Quân Mạc nghe giọng nói vui vẻ của Bạch Vũ, tâm tình không tự chủ được bắt đầu vui mừng: “Hiện tại nàng ở đâu?”
“Còn có thể ở đâu, Đại hội săn bắn.”
“Đi giúp vui?”
“Chàng cũng quá xem thường ta, làm sao có thể chỉ vào giúp vui, đương nhiên muốn có một hồi vui chơi.” Bạch Vũ kiêu ngạo mười phần nói.
“À, có tự tin như vậy? Nếu ta xuất quan đến Đại hội, nhìn thấy nàng không giành được thứ nhất, nàng sẽ bị mất mặt.”
Bạch Vũ xem nhẹ khả năng bị xấu mặt của mình, chỉ chú ý tới Dạ Quân Mạc nói muốn đến Đại hội: “Chàng muốn tới Đại hội săn bắn?”
“Đến xem.” Dạ Quân Mạc không chút để ý nói: “Có chút nhớ nàng.”
Bạch Vũ ngu ngơ một chút, hai gò má không tự chủ được nổi lên hai mảnh đỏ rực, nửa ngày cũng không nói chuyện.
“Nàng không nhớ ta sao?” Dạ Quân Mạc hỏi.
“Ta……” Bạch Vũ do dự một lúc lâu, giọng nói thì thầm như con muỗi: “Ta cũng nhớ chàng.”
Giọng nói bay bổng, nhẹ nhàng, giống như một mảnh lông chim xẹt qua tâm Dạ Quân Mạc. Đôi mắt tối đen của hắn giống như được ánh sáng mặt trời chiếu vào, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nhếch lên: “Nàng nói cái gì? Ta không nghe rõ.”
“……” Bạch Vũ khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Ta nói ta cũng nhớ chàng, ta nhớ chàng! Nghe được chưa?”
“Nghe được.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc có một chút mị hoặc tràn ngập ở bên tai Bạch Vũ: “Nhưng ít nhất còn phải thêm một tháng nữa ta mới có thể xuất quan, ngoan ngoãn chờ ta.”
Bạch Vũ trầm mặc một lúc lâu, ai oán phun ra ba chữ: “Chàng gạt ta!”
Dạ Quân Mạc cười một tiếng, cắt đứt truyền âm ngàn dặm.
Bạch Vũ buồn bực ngửa đầu ngã vào trên cỏ, càng ngủ không được. Ánh trăng mông lùng mờ tối bị che phủ lúc sáng lúc tối, gió lạnh phơ phất thổi tới trên người Bạch Vũ, rừng rậm sâu thẳm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.
Một đạo kiếm khí vô hình lặng yên tới gần trong phút chốc, ở trong đêm đen như nham thạch xé rách không khí không một tiếng động.