Edit: V.O
Đại hội săn bắn không cho phép cố ý giết người, phương thức loại bỏ đối thủ chính là đánh đối thủ tàn phế, buộc nhóm của hắn không thể không bóp nát Tử Kim Cầu cầu cứu, hoặc là trực tiếp động thủ bóp nát Tử Kim Cầu của đối thủ.
Gần cuối Đại hội, các đội ngũ đều muốn mau chóng loại bỏ đối thủ, muốn đoạt hết linh khí chỉ có thể lập tức bóp nát Tử Kim Cầu của đối thủ. Mục tiêu cuối cùng đều là cướp đi linh khí của thủ tịch đệ tử kia, thuộc hạ của đối phương càng ít, tự nhiên càng dễ đoạt.
“Ta hiểu rồi, là ai đuổi theo các ngươi?” Bạch Vũ hỏi.
“Là đội ngũ của đỉnh Huyết Vũ. Bọn họ quả thực điên rồi, đuổi theo chúng ta không tha, chỉ cần chúng ta nghỉ ngơi một chút, dám chắc bọn họ sẽ lập tức đuổi theo, lần trước chỉ lơ là một chút, giao thủ một lần, chúng ta liền tổn thất ba người.”
“Đỉnh Huyết Vũ…… Thủy Vân Thanh!” Bạch Vũ hơi hơi nheo mắt lại, trong con ngươi trong suốt, sáng lấp lánh hiện lên hàn quang, nét mặt biểu hiện tươi cười rõ ràng rất ôn hòa, lại làm cho người ta có một loại cảm giác vênh váo hung hăng.
“Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, cũng nên để cho người ta biết được thực lực của chúng ta.” Bạch Vũ nói với ba người Nhạc Kỳ Nhân.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được hưng phấn từ trong mắt đối phương, đứng dậy đi ra sơn động.
Chỗ của mọi người ở đỉnh Liệt Dương và đỉnh Vô Danh cách bọn Bạch Vũ còn rất xa, có chạy như thế nào cũng phải mất ba ngày mới đến được.
Ba ngày nay bọn họ cố gắng tránh né truy kích của đỉnh Huyết Vũ, người của đối phương không ít hơn so với bọn họ, còn có một vị Thuỷ Vân Thanh – Triệu Hoán Sư trung giai trấn thủ, biết đánh không thắng đương nhiên sẽ không xông lên chịu chết.
Đáng tiếc, bọn họ cẩn thận tránh né ba ngày, cuối cùng cũng bị tìm được, cả đội bị bao vây.
Thủy Vân Thanh mặc một bộ hắc y, một đầu tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, cả người có cảm giác mát mẻ quẩn quanh, hơi thở vân đạm phong khinh có một loại cảm giác ép bức không nói rõ được.
Nàng ta khoanh tay lại, bước từng bước một, không chút để ý đi tới trước mặt mọi người: “Các ngươi là thuộc hạ của Bạch Vũ, đều ngoan ngoãn giao Tử Kim Cầu ra đây, ta không thích lãng phí thời gian.”
Dẫn đầu là đệ tử đỉnh Vô Danh, hắn lạnh lùng cười, rút trường kiếm ra: “Thực lực của chúng ta nhất định không kém hơn so với các ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ chúng ta nhất định sẽ thua?”
Mặt Thủy Vân Thanh không chút thay đổi, lười biếng nói: “Có ta ở đây, đương nhiên các ngươi sẽ thất bại. Nếu các ngươi bức ta ra tay, không cẩn thận bị ta giết, bắt ta giải thích lý do sẽ rất phiền phức.”
Sắc mặt mọi người tức giận, nhất thời đỏ lên: “Khẩu khí thật lớn, cho dù thất bại, chúng ta cũng sẽ liều mạng một lần!”
“Không biết tự lượng sức mình.” Thủy Vân Thanh không kiên nhẫn vung tay lên.
Hơi thở tử vong quét đến, như dời non lấp biển đập vào trên người mỗi người, toàn bộ mọi người, tính cả Triệu Hoán Thú của bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài, ngã thất linh bát lạc (ý nói phân tán rải rác) trên mặt đất.
Đệ tử đỉnh Huyết Vũ phát ra một trận tiếng cười vang đắc ý: “Biết sư tỷ của chúng ta lợi hại chưa? Triệu Hoán Thú của Thủy sư tỷ chúng ta tùy tiện một chiêu cũng có thể đánh ngã toàn bộ các ngươi.”
“Tự mình giao ra không phải là tốt rồi sao, không nên để bị đánh.”
“Đừng dong dài, mau lục soát Tử Kim Cầu ra đi.” Nữ tử mặc hắc y dẫn đầu nói.
“Vâng” bọn họ lập tức ào ào tiến lên, nhưng còn chưa kịp chạm vào, đột nhiên uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống, giống như một cái xiềng xích dài hẹp trói buộc bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy khó khăn chống đỡ lực lượng to lớn đang nghiền ép trên người, cực kỳ gian nan, một bước đi cũng không bước được.
“Ta xem ai dám động vào?” Một giọng nữ đạm mạc chui vào trong tai mọi người, âm thanh mang theo cảm giác mát lạnh thấu xương, nghe vào lỗ tai như tỏa ra hàn khí.
Mọi người nhất tề nhìn qua, Bạch Vũ dẫn theo ba người đứng cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Thủy Vân Thanh, bạch y phiêu dật cùng với hắc y lạnh lùng của Thủy Vân Thanh, đen trắng rõ ràng, tạo thành cực kỳ rõ nét.