Edit: V.O
Bạch Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy hứng thú: “Bất luận khoảng cách rất xa cũng đều có thể nghe thấy tin tức truyền âm ngàn dặm phía bên kia sao?”
“Ừ. Về sau xảy ra chuyện, ta có thể đi cứu nàng trước.”
Bạch Vũ lo lắng một lúc, “Sao ta lại cảm thấy giống như là bị ngươi bao bọc?”
Dạ Quân Mạc: “……”
Tiểu Vũ nhi trở nên thông minh, đúng là hắn muốn bao bọc nàng, không chỉ vì phòng ngừa nguy hiểm, còn có thể nhàn rỗi truyền âm liên lạc tình cảm một chút. Cho dù ở xa ngoài ngàn dặm, không thể ở bên cạnh nàng, cũng muốn để cho nàng nghe thấy được giọng nói của hắn.
“Kỳ thật lần này do ta đi quá vội nên quên mất, lần sau trước khi ra cửa nhất định sẽ nói với ngươi một tiếng.” Bạch Vũ buồn bực cọ cọ ở trong lòng Dạ Quân Mạc: “Ta cũng vì kiếm điểm cống hiến mới đến săn bắt, ai biết sẽ gặp phải tuyết lở.”
Dạ Quân Mạc nhíu mày: “Cống hiến dùng hết rồi? Đổi được cái gì tốt?”
Nói đến đổi đồ, tinh thần Bạch Vũ tỉnh táo lại, kéo tay Dạ Quân Mạc bắt mạch.
Lúc trước, sau khi Dạ Quân Mạc ngâm ở trong Long Tuyền, mạch tượng có chuyển biến tốt không ít, nhưng không biết vì sao, lúc đến Vô Trần Cung thân thể lại suy yếu, hiện tại hấp thu xong lực lượng miếng Vẫn Thạch kia xem như đã khôi phục, tình trạng linh mạch còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng, miếng Vẫn Thạch kia không hổ là bảo vật trấn quốc của Bắc La, quả thật rất có hiệu quả.
Bạch Vũ nói nàng đổi hai gốc dược liệu, còn cân nhắc thật lâu mới định ra được phương thuốc cho hắn: “Với tình huống hiện tại của ngươi, kiên trì dùng phương thuốc này trong một tháng, có lẽ có thể hoàn toàn khống chế được linh khí tán loạn, có thể bảo vệ ngươi ít nhất hai năm không lo.”
Nhưng vẫn là trị phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ mới ép được hai cỗ linh khí kia xuống, nhưng có thể làm cho thân thể thoải mái chút.
Mâu quang Dạ Quân Mạc sâu thẳm, hàm chứa một tia ý cười không dễ dàng phát giác: “Toàn bộ 1800 cống hiến đổi dược liệu cho ta, nàng không đau lòng?”
“Có cái gì mà phải đau lòng. Kỳ thật 1800 cống hiến có thể đổi được hai gốc dược liệu 700 năm này rất có lời. Không có dược liệu này làm sao ta có thể chữa bệnh cho ngươi? Ngươi cũng không thể đến Cống Hiến Đường đoạt được, đúng không?”
Ta không cần đoạt, chỉ cần mở miệng, bọn họ sẽ trực tiếp đưa lại đây cho ta.
Nhưng nhìn thấy trong lòng Bạch Vũ toàn nghĩ phải giúp hắn chữa khỏi bệnh như thế nào, không tiếc vì hắn tiêu xài phần lớn cống hiến, Dạ Quân Mạc vẫn quyết định nuốt những lời này vào trong bụng. Hắn dắt tay Bạch Vũ, đưa nàng quay về Vô Trần Cung.
“Chờ một chút, bọn Nhạc Kỳ Nhân còn chưa tìm được.” Bạch Vũ có chút lo lắng.
“Vô Trần Cung sẽ phái người đi tìm.”
Quả nhiên trở lại Vô Trần Cung không được bao lâu, Bạch Vũ chợt nghe nói Tửu trưởng lão phái đại đệ tử của hắn – Túc Khải Lâm dẫn người đến Băng Nguyên đưa đệ tử mất tích về. Không chỉ có Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, Tả Khưu Lan đều an toàn trở lại, ngay cả Không Đồng Dục sớm bị chôn ở dưới tầng tuyết cũng được cứu về.
Nhưng Không Đồng Dục tự làm tự chịu, bị lưu hỏa của Bạch Vũ đánh vào ngực, bị thương không nhẹ, lại ở trong tuyết bị đông lạnh nửa ngày, lúc trở về cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Bọn Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân vui mừng cùng nhau phân chia con mồi, Bạch Vũ chỉ lấy năm da Băng Báo đến Cống Hiến Đường giao nhiệm vụ, cái khác cũng không lấy.
Bốn người chuẩn bị chia đều miếng linh thịt nhỏ kia, nhưng bọn Nhạc Kỳ Nhân lấy đi cũng không biết phải ăn như thế nào, cũng không muốn cầm đi cho Dược Thiện Sư trong Cung làm, cuối cùng vẫn quyết định để lại cho Bạch Vũ, nhờ nàng làm thành dược thiện, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn.
Bạch Vũ một lời đáp ứng, từ trong trí nhớ tìm nửa ngày ra được một phối phương dược thiện, dùng các loại dược liệu chưng cách thủy thành tô canh thịt, mấy người chia nhau ăn, Tả Vũ còn gọi ca ca Tả Viêm kia của hắn tới ăn một phần kia.