Hạ Lâu Trinh đắc ý cười rộ lên: “Có nghe thấy không, không ai quản sống chết của một con kiến như ngươi. Không muốn chết thì mau chóng đem đồ giao nộp ra đây.”
Bạch Vũ mắt lạnh nhìn, Triệu hoán sĩ là có thể càn rỡ như vậy sao? Những đồ trên người nàng đều là do sư phụ cho nàng, đừng nói là Triệu hoán sĩ, cho dù có là chân chính Triệu hoán sư đến đây, cũng đừng hòng bắt nàng khi không đem đồ vật của mình ra giao nộp.
”Không đưa. Có bản lĩnh thì ngươi tự mình tới lấy!”
”Muốn chết! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đáng thương cho ngươi ngày đầu tiên lại chết ở trong này.” Hạ Lâu Trinh giận tím mặt, không chút do dự Triệu hồi ra Triệu hồi thú của mình.
”Bá Vương Lục Tích!”
Một con Cự Tích thân dài đến hai thước màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Bạch Vũ, ngẩng cao cái đầu to lớn, con mắt lạnh như băng như độc xà nhìn chằm chằm Bạch Vũ, một cỗ hơi thở nguy hiểm ngoan độc tán ra bốn phía, khiến cho những người xung quanh không tự chủ được phải tránh xa.
Bạch Vũ không tự chủ được rùng mình một cái.
Đây là một con Triệu hoán thú hệ Kim, là một Triệu hoán thú có thao tác rất mãnh liệt nổi danh là Bá Vương Lục Tích, phàm là những con mồi ở khoảng cách trong vòng ba thước cơ hồ không thể nào đào thoát.
Bạch Vũ chưa từng học qua những tri thức về Triệu hoán thú, nhưng nàng trước lại mơ hồ nghĩ đến thông tin này. Nàng cũng không hiểu được nàng như thế nào lại đột nhiên biết được những chuyện này, nàng cũng không có thời gian nghiên cứu suy nghĩ, bởi vì hiện tại nàng đang ở trong phạm vi ba thước.
”Tiểu Thanh!” Bạch Vũ lập tức gọi ra tiểu Thanh.
Cùng lúc đó, Bá Vương Lục Tích cử động, thân thể cao lớn giống như lò xo, nhanh như tia chớp phóng về phía Bạch Vũ, răng nanh tràn đầy, mồm to như chậu máu nháy mắt đã tới trước người Bạch Vũ.
”Thực nhanh!” Không ít người dẫn đầu từ xa xa phía trên nhìn xuống không khỏi thốt ra, bọn họ cũng là Triệu hoán sĩ, nhưng không ít người trong bọn họ căn bản không thấy rõ động tác của Bá Vương Lục Tích.
”Sao lại thế này?” Sa Hoằng từ trên thành lâu cao rất xa kia đi xuống, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
”Sa Hoằng thiếu gia, là Hạ Lâu Trinh cùng một phạm nhân mới tới xảy ra xung đột.”
”Mới tới?” Sa Hoằng nhìn kỹ, cư nhiên là Bạch Vũ, nhất thời quá sợ hãi: “Đáng chết!”
Thực lực của Hạ Lâu Trinh hắn biết rõ, Hạ Lâu Trinh từ khi đến nơi này, cùng Triệu hoán sĩ đồng cấp chiến đấu cho tới bây giờ chưa từng bị thua, đối phó với một cô nương bình thường như Bạch Vũ lại càng không thể thất thủ.
Hắn nhanh chóng chạy như điên qua, đáng tiếc hắn đã đến quá muộn.
Mắt thấy Bá Vương Lục Tích chỉ cần khép miệng lại là có thể cắn đứt cổ Bạch Vũ, mọi người vây xem phát ra hoảng sợ thét chói tai, không ít nữ tử đều bịt kín mắt, không dám nhìn một màn huyết tinh Bạch Vũ bị cắn rơi đầu.
Chiêm chiếp—–
Một tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển đột nhiên vang lên, ngọn lửa hừng hực nháy mắt đem Bá Vương Lục Tích bao phủ, Bá Vương Lục Tích đang mở ra mồm to như bồn máu bị ngọn lửa cực nóng lấp đầy, theo bản năng lập tức ngậm miệng lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Sa Hoằng đang ở giữa không trung tâm tình đột nhiên hạ xuống, vừa rồi hắn thật sự nghĩ đến Bạch Vũ sẽ chết. Tưởng tượng đến cảnh Bạch Vũ chết trước mắt hắn, tâm của hắn đột nhiên nảy lên khó chịu.
Rõ ràng là tuyệt sắc khuynh thành, lại bị người coi như xấu nữ, bị vị hôn phu vứt bỏ, bị người kết phường hãm hại. Bạch Vũ cái gì cũng không nói, bình tĩnh đi tới nơi lạnh khủng khiếp, cũng chưa từng cự tuyệt mà nhận mệnh.
Một cô nương như vậy, Sa Hoằng không muốn nàng chết như vậy. May mắn, nàng là Triệu hoán sĩ, nàng có thể tự bảo hộ chính mình.
Sa Hoằng nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Thanh Điểu đang bay trong Hỏa Diễm, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được Hỏa Diễm Thanh Điểu tư chất bất phàm, Bá Vương Lục Tích của Hạ Lâu Trinh cùng con điểu này căn bản không có cách nào so sánh, đè áp không phải chỉ một cấp bậc đâu.
Hạ Lâu Trinh lại không thấy như vậy, nàng ta đã đối phó qua rất nhiều Triệu hồi thú lợi hại, chỉ là một con chim nhỏ biết phun lửa mà thôi, nàng ta căn bản ngoảnh đầu khinh thường.