Edit: V.O
Vương Hậu sẽ dẫn con mãnh thú nào đến đây? Còn nếu nàng dứt khoát không dẫn một con nào đến, nàng tính giải thích thế nào? Đến lôi đài lại nói thế nào với lão Đại?
Mọi người nói chuyện vui vẻ ngươi một câu ta một câu, nhưng không ai cảm thấy Bạch Vũ có thể thật sự thuần phục được, dẫn đến một con mãnh thú.
Cho dù là người hầu cũng biết một chút phương pháp thuần thú đơn giản, bọn họ rất rõ thuần phục một con mãnh thú ngoài cấp 6 trong vòng mười ngày hoàn toàn chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
“Các ngươi nói, sau khi Vương Hậu đến đây sẽ nói cái gì? Trực tiếp nhận thua hay là tìm cớ?”
” Vương Hậu này trẻ tuổi như vậy, có lẽ da mặt rất mỏng, hẳn là sẽ không mặt dày mày dạn kiếm cớ đâu?”
Thị nữ lúc đầu dẫn Bạch Vũ vào hừ lạnh một tiếng, nhỏ nhen nói: “Chuyện này không nói chắc chắn được, nói không chừng người ta chính là da mặt dày, chết không nhận thì sao? Hoàn toàn không có bản lĩnh này, còn muốn thử, quả thật chính là lãng phí thời gian.”
Vệ Hỏa nghe bên dưới nghị luận, ngồi ngay ngắn vững vàng ở trên đài cao, khóe miệng gợi lên một chút đắc ý, hỏi Vệ Mộc bên cạnh: “Tiểu nha đầu đó còn chưa tới sao?”
“Sắp, Vệ Phong đã đi đón nàng, thuận tiện dẫn mãnh thú đến.” Vệ Mộc nói.
Vệ Hỏa lơ đãng nhắm mắt nghỉ ngơi, từ đầu đã không thuần phục, dẫn đến cũng vô dụng.
Không bao lâu, Bạch Vũ lại đi theo Vệ Phong đến lôi đài, sau lưng nàng còn có ba lồng sắt lớn, đặt lớp lớp ở bên cạnh lôi đài.
Mọi người ngạc nhiên nhìn ba con mãnh thú trong lồng, đều đưa đến là ý gì?
Vệ Hỏa mở to mắt, nhìn lướt qua Bạch Vũ: “Thời gian mười ngày đã đến, Vương Hậu dẫn cả ba con mãnh thú đến, dieendaanleequuydoon – V.O, không phải là đều thuần phục rồi chứ?”
Một trận cười vang lập tức phát ra ở bên dưới: “Người ngoài nghề, một con cũng không thuần phục được, huống chi là ba con?” “Chỉ là, cũng chưa thuần phục, còn đem đến làm? Là để làm trò cười cho chúng ta à?”
Bọn họ nói không hề kiêng nể, ngay cả tiếng nói cũng cũng lười đè thấp. Vệ Hỏa cười châm chọc, cũng không ngăn lại.
Sắc mặt Vệ Phong và Vệ Mộc có chút khó coi, Vệ Mộc vội ho một tiếng: “Đều yên lặng đi! Tỷ thí lôi đài là các ngươi có thể tùy tiện vui đùa ầm ĩ à?”
Lúc này mọi người mới yên tĩnh lại.
Bạch Vũ tùy ý đi lên lôi đài: “Nói đi, muốn thử nghiệm đã dạy được mãnh thú như thế nào?”
Vệ Mộc cười nói: “Chuyện này rất đơn giản, dùng mãnh thú người đã dạy xong đánh với ta một trận là được.”
Vù – –
Vệ Mộc sờ sờ cái ót trơn, gọi một tiểu Ly Miêu (con báo nhỏ) hệ Mộc cấp 6 ra, cười nói: “Nếu mãnh thú của Vương Hậu không thể nghe lời cũng không sao, người cũng không biết phương pháp thuần thú…”
Thật ra hắn nói lời này là giữ lại mặt mũi cho Bạch Vũ, ý chính là không thể thuần phục cũng không sao, chúng ta có thể không cần đánh, nhưng hắn còn chưa nói xong, Bạch Vũ đã quay đầu đi đến cái lồng bên cạnh dắt Đại Vị Trư ra.
Vệ Mộc trợn mắt há hốc mồm: “Đây là…”
“Mãnh thú của ta. Không phải muốn tỷ thí sao? Có thể bắt đầu chưa?” Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, vỗ vỗ đầu Đại Vị Trư.
Đại Vị Trư không chần chừ, lập tức phóng về phía tiểu Ly Miêu, tiểu Ly Miêu hoảng sợ chạy nấp tán loạn, lui về phía sau như tia chớp. Tốc độ của Đại Vị Trư lại nhanh hơn, cho dù tiểu Ly Miêu lùi nhanh, vẫn chỉ tránh được một nửa lực lượng khổng lồ đánh tới, một nửa lực lượng khủng bố thừa lại, trực tiếp đánh bay nó ra ngoài.
Tiểu Ly Miêu lăn ra thật xa giống như quả bóng cao su, sức chịu đựng lập tức tổn thất ba thành, máu tươi dính đầy bộ lông xinh đẹp.
Toàn trường kinh ngạc, Vương Hậu lại thật sự thuần phục được Đại Vị Trư? Bây giờ mới mười ngày, như thế nào cũng quá, hẳn là Đại Vị Trư chỉ tấn công theo bản năng thôi?