Edit: V.O
Bạch Vũ tức giận bỏ đi, sau đó Tả Khưu Lan không lập tức rời đi, Bạch Vũ muốn tìm Đường chủ nhận nhiệm vụ làm. Một mạch tiêu hết toàn bộ cống hiến, dù sao vẫn phải kiếm điểm lại.
Phải biết rằng sống ở Vô Trần Cung, uống nước cũng phải mua bằng cống hiến, nếu không phải bây giờ nàng ở cùng một chỗ với Dạ Quân Mạc, toàn bộ ăn, mặc ở, đi lại đều có Dạ Quân Mạc quan tâm, chỉ sợ nàng sẽ giống như Thương trưởng lão nói, trôi qua rất thảm.
Nhưng nàng vì Dạ Quân Mạc tiêu tốn phần lớn cống hiến đổi dược liệu chữa bệnh, cũng coi như là báo đáp.
Đường chủ nghe Bạch Vũ muốn làm nhiệm vụ, chỉa chỉa những ngọc bài treo đầy trên mặt tường: “Nhiệm vụ sư môn đều viết ở trên ngọc bài, ngươi đi nhìn xem đi. Muốn tiếp nhận cái nào thì lấy xuống, ta đề nghị ngươi làm một ít nhiệm vụ đơn giản trước, lượng sức mà làm, nếu vượt quá thời gian mà không hoàn thành, thì phải bị phạt.”
Lần trước Bạch Vũ đã xem qua nhiệm vụ, đối với những ngọc bài này cũng không xa lạ.
Ngọc bài chia làm ba loại: màu trắng, màu lục và màu tím, trên mỗi miếng ngọc bài đều viết rõ ràng yêu cầu nhiệm vụ, thời hạn và phần thưởng, phần lớn đều là một vài nhiệm vụ đơn giản lại vô cùng phiền toái, không nói tốn thời gian dài, phần thưởng còn vô cùng ít.
Bạch Vũ cố gắng muốn tìm được một vài nhiệm vụ có phần thưởng nhiều cống hiến từ bên trong.
Khảo nghiệm người khiêu chiến Vô Trần bảng, 5 cống hiến, quá ít, không cần.
Dọn dẹp Vô Trần Cung, 2 cống hiến, quá mất mặt, không cần.
Hàng hóa Công hội, chỉ 6 cống hiến, không cần.
……
9 cống hiến, không cần.
12 cống hiến, không cần.
50 cống hiến, cái này không tệ, chọn cái này đi!
Bạch Vũ tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một nhiệm vụ có phần thưởng đạt tới 50, lập tức lấy xuống, trong lòng yên lặng khạc nhổ Vô Trần Cung keo kiệt, cho phần thưởng ít như vậy.
Đường chủ nhìn thấy Bạch Vũ lấy ngọc bài xuống, khóe miệng co rút, “Ngươi xác định muốn nhận nhiệm vụ này? Đây chính là ngọc bài màu tím.”
Ngọc bài màu tím là nhiệm vụ khó khăn nhất, bình thường chỉ có thủ tịch đệ tử mới dám nhận.
Bạch Vũ nhìn ngọc bài một chút, yêu cầu trong vòng mười ngày đến Băng Nguyên săn bắt Ngũ Chích Băng Báo, mang về năm bộ lông.
Băng Báo là mãnh thú Nhị giai, thời gian mười ngày săn bắt Ngũ Chích Băng Báo hẳn cũng không tính là khó, nhưng nhìn vẻ mặt kinh dị của Đường chủ, hiển nhiên không phải chỉ có như vậy.
Bạch Vũ mờ mịt nhìn Đường chủ: “Băng Nguyên rất nguy hiểm sao?”
“Hiếm thấy ngươi còn có thể nghĩ đến hỏi một chút tình huống Băng Nguyên.” Hắn còn tưởng rằng vị này đã là không sợ trời không sợ đất: “Băng Nguyên ở Vô Trần Cung là chỗ nguy hiểm nhất trên Vân Vũ Thần Châu, có mãnh thú cấp bá chủ Tứ giai cực kỳ hiếm thấy, ngươi đi săn bắt cũng sẽ không khéo chỉ đụng tới Băng Báo.”
Bạch Vũ nhíu mày, “Vốn không có bản đồ gì sao?”
“Băng Nguyên quá lớn, mãnh thú cũng sẽ không thành thật đứng ở một chỗ, trên bản đồ cũng chỉ có đại khái khu vực phân bố của mãnh thú. Nếu ngươi gặp phải mãnh thú cấp bá chủ……” Đường chủ cho nàng một ánh mắt tự mình tiếp thu.
Bạch Vũ nhíu mày, cũng không bị dọa: “Băng Nguyên lớn như vậy, bình thường vốn không có người đi săn bắt sao?”
Săn bắt mãnh thú là có thể nhanh chóng thăng cấp thực lực tu luyện thực chiến, nàng không tin đệ tử Vô Trần Cung sẽ vì nguy hiểm mà toàn bộ đều co đầu rút cổ ở trong Cung không ra.
“Đương nhiên cũng có, nhưng cũng chỉ kết bè đi gần Vô Trần Cung một chút, Băng Báo ngươi muốn tìm cách Vô Trần Cung cũng không gần.”
“Ta muốn đi.”
“Được rồi.” Đường chủ không khuyên nữa, lấy ra bản đồ Băng Nguyên giao cho nàng: “Nếu ngươi thật sự muốn đi, tốt nhất tìm thêm vài người đi cùng nhau.”
Bạch Vũ nhận lấy bản đồ và ngọc bài, quay về đỉnh Vô Danh.
Dựa theo chỉ thị trên bản đồ, Băng Báo sống ở phạm vi cách Vô Trần Cung thật đúng là không gần, còn phải xuyên qua vài địa bàn mãnh thú khác.
Nàng cũng không sợ tiến vào Băng Nguyên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không ngạo mạn đến mức một mình chạy tới Băng Nguyên, nhưng chỉ có một mình nàng là đệ tử đỉnh Vô Danh, thêm Tả Vũ cũng chỉ mới hai người, có nên kêu Nhạc Kỳ Nhân đi cùng không?