Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 436: Thượng Quan Vân Trần

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Edit: V.O

Nam Môn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lại Bạch Vũ.

Tư Minh ở phía sau trừng thẳng mắt, thấp giọng oán giận: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là Linh Chủ sao? Trưởng lão Phục Mãn cũng là Linh Chủ, cha ta cũng là Linh Chủ, dựa vào cái gì mà muốn chúng ta ở đây chờ bọn họ lâu như vậy?” 

“Không, không phải chờ đợi bọn họ.” Tử Như lắc đầu.

Một bóng dáng màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong tuyết trắng xóa, vừa xuất hiện đã quấy động thiên địa phong vân, khí thế bễ nghễ thiên hạ nhấc lên gió tuyết cuồng loạn, cuốn sạch cả tòa núi tuyết.

Hắn cũng không hề làm gì, hơi thở lạnh lẽo quanh thân khiến cho người ta lạnh run, càng rét lạnh hơn so với gió tuyết trên đỉnh núi. Áp lực vô tận bao phủ đỉnh núi, khí phách ngạo nghễ mới vừa rồi của Dạ Vương không đáng kể chút nào, mọi người chỉ cảm thấy thân thể bọn họ giống như đã không còn thuộc về mình, bị lực lượng cường đại này chi phối.

Dạ Quân mạc chậm rãi đi ra từ trong tuyết trắng, tàn ảnh chợt lóe liền đến chỗ trên đài cao. Cho dù là người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hắn cũng phản ứng kịp ở trong một cái nháy mắt này, đây là Thánh Quân!

“Thánh Quân.” Dạ Vương dẫn theo hai tỷ muội Nam Môn tới nghênh đón.

Dạ Quân Mạc phất tay, một đạo linh khí nện lên trung tâm đài cao, nháy mắt khuếch tán ra ngoài, bao phủ mọi người lại.

“Đi thôi.” Hắn không nói nhiều lời, linh khí cường đại xé rách không gian, đưa hơn trăm người xuyên đến Đại lục Hiên Thổ.

Bạch Vũ cảm thấy có chút choáng váng đầu đến mức muốn buồn nôn, cực kỳ không thích ứng với loại xuyên qua kiểu xé rách không gian này, một cánh tay có lực đỡ lấy vòng eo của nàng, giúp cho nàng gắng gượng đứng vững. diendanlequydon – V.O

Nàng ngẩng đầu, vừa thấy Dạ Quân Mạc, lập tức thả lỏng tựa vào trên người hắn, một lúc lâu mới tỉnh lại.

Chờ đến lúc nàng mở to mắt nhìn chung quanh mới phát hiện có chút không đúng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng và Dạ Quân Mạc, tất cả đều là một bộ vẻ mặt cằm rơi xuống đất.

Nữ nhân này là đứa ngốc sao? Dám tựa vào trên người Thánh Quân như vậy!

Chẳng lẽ nàng ta không biết trên người Thánh Quân có độc à? Chỉ cần tất cả nữ tử yêu thương, nhung nhớ Thánh Quân chạm vào Thánh Quân đều bị trúng độc, người có vận may tốt một chút cũng sẽ nửa chết nửa sống, đã từ lâu Ám Dạ Đế Quốc đã không còn có người dám đến gần Thánh Quân nữa.

“Mặc kệ bọn họ, khá hơn chút nào không?” Dạ Quân Mạc nhẹ giọng hỏi.

“Đã không sao rồi.”

“Không gian xuyên qua đều như vậy, thích ứng được thì tốt rồi.” Dạ Quân Mạc lấy ra một quả mơ nhét vào trong miệng nàng, chua chua, có một chút vị ngọt, Bạch Vũ ăn vô cùng vui vẻ.

Cằm mọi người lại rơi xuống đất, lần này ngay cả tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

Thánh Quân lại không độc chết nữ nhân này, còn chủ động ôm nàng ta! A, trái tim đều sắp vỡ, rốt cuộc nữ nhân này là ai?

Nam Môn Tư híp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nam Môn Tĩnh lại không nhịn được, ghen ghét cắn răng, trong mắt tràn đầy không cam lòng, nghĩ có nên tiến lên cắt ngang bọn họ hay không.

Lúc này, một tiếng quát lạnh mạnh mẽ mà bá đạo từ phương xa truyền đến: “Dạ Quân Mạc, ngươi đến chậm!”

Mọi người đều nhìn về phía đào cao ở chỗ xa xa, một nam tử khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong đứng ngạo nghễ ở trên đài cao, áo bào màu lam sáng chói trên người bay lên trong gió, tiêu sái phiêu dật, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn có đôi mắt anh tuấn, lộ ra anh khí kiêu ngạo.

Thượng Quan Vân Trần!

Bạch Vũ nhìn thấy hắn ta, trong lòng không có cảm giác gì.

Nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần một lần nữa cũng không có tình cảm như trong tưởng tượng, dường như chán ghét cũng không có, cảm giác như là đang nhìn một người không quen biết, tuy đã nhớ ra tình cảm thanh mai trúc mã với hắn ta trong trí nhớ, nhưng hình như đã biến mất.

Thượng Quan Vân Trần cũng nhìn thấy nàng, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, phi thân bay đến, đảo mắt đến chỗ bên cạnh Dạ Quân Mạc.

“Là ngươi!” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: “Vậy mà thật sự đúng là để cho ngươi tìm được. Ngươi dẫn nàng ta tới đây để chịu chết à?”

Chọn tập
Bình luận