Edit:V.O
Công Tôn Ưởng kỳ lạ nhìn Bạch Vũ: “Vực chủ không tính quan tâm sao?”
“Kỳ Hải và Phục Mãn cũng không nói chuyện này cho ta biết, nhất định là bọn họ có thể giải quyết, chúng ta cũng không cần đi làm loạn thêm.” Bạch Vũ vô cùng thoải mái khoát khoát tay: “Không bằng dùng thời gian của các ngươi tu luyện cho tốt đi. Các ngươi là người Trưởng lão cố ý chọn lựa ra đưa tới cho ta, cũng đừng khiến cho ta mất thể diện!”
“Vâng!” Sống ở nơi này với Bạch Vũ chưa tới mười ngày, tài nguyên bọn họ đạt được so với ba tháng trước kia của bọn họ nhiều hơn rất nhiều!
Thời gian chung đụng cùng với Bạch Vũ càng nhiều, thì càng phát hiện bọn họ không thể so sánh được với tầm mắt và kiến thức của Bạch Vũ, thỉnh thoảng mấy câu chỉ điểm là có thể khiến cho bọn họ có được lợi ích không nhỏ, lúc nghỉ ngơi còn có thể luyện tập cùng với Tử Như, danh tiếng thiên tài của Tử Như cũng không phải là khoác lác.
Dĩ nhiên có điều kiện tốt như vậy thì phải nắm lấy cơ hội, vội vàng tu luyện, bây giờ bọn họ đã có chút không nỡ rời khỏi nơi này của Bạch Vũ.
Bạch Vũ tự nhiên dẫn dắt đám người Tử Như luyện, không bước chân ra khỏi nhà, khiến cho người ta gần như đều quên hết bọn họ.
Nhưng hai vị Trưởng lão cũng không quên trong phủ còn có một vị Vực Chủ mới, mặc dù tuổi của vị Vực Chủ này có chút nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là Vực Chủ được Thánh Quân phong.
“Chúng ta cũng nên báo cáo chuyện này cho Vực Chủ, người ngã bệnh càng ngày càng nhiều, hiển nhiên điều này không phải là chuyện bình thường.” Phục Mãn cau mày, ưu sầu vuốt râu.
Khuôn mặt của Kỳ Hải vẫn là khinh thường: “Nào có nghiêm trọng như ngươi nói chứ? Chỉ là chừng mười đệ tử bị lây phong hàn thôi. Nói với Bạch Vũ thì thế nào? Trông cậy vào nàng ta đến chữa trị cho các đệ tử sao?”
“Thế này còn không nghiêm trọng? Từ năm ngày trước đã bắt đầu có đệ tử ngã bệnh, tới hôm nay mỗi ngày người ngã bệnh càng gia tăng, mặc dù gia tăng không nhiều lắm, nhưng nhất định đây không phải là bệnh phong hàn bình thường!”
“Không phải ta đã cách ly người bệnh rồi sao? Y Sư ở Vực Thanh Linh cũng không phải là ăn cơm trắng, ta tin sẽ tìm ra được nguyên nhân rất nhanh thôi. Chuyện này để ta xử lý là được rồi, còn chưa cần phải làm phiền đến Vực Chủ.” Kỳ Hải vòng tay lại, hai chữ Vực Chủ trong lời nói cắn rất chặt, tràn đầy châm chọc.
Phục Mãn thở dài, chỉ đành phải thôi.
Cách ly người bệnh, các vị Y Sư lại cùng nhau thương lượng tìm ra phương thuốc, đệ tử mắc bệnh đã bắt đầu có chuyển biến tốt, số người mắc bệnh cũng không gia tăng thêm nữa.
Vậy mà không tới hai ngày, số người ngã bệnh đột nhiên tăng lên mười mấy, bệnh tình của những người ban đầu có chuyển biến tốt lại nặng thêm, thậm chí có người bắt đầu hôn mê.
Lòng người ở Vực Thanh Linh không yên, thỉnh thoảng Bạch Vũ ở trong Phủ Vực Chủ yên tĩnh cũng nghe được mấy tin tức này, nhưng Kỳ Hải vẫn không báo cáo chuyện này cho Bạch Vũ.
Tử Như và Công Tôn Ưởng đi điều tra sự việc, bẩm báo cho Bạch Vũ: “Vực Chủ, hình như bọn họ không phải bị phong hàn. Càng giống như là ôn dịch nào đó.”
“Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có linh khí hộ thể, ôn dịch gì cũng không lây nhiễm được đến các ngươi. Chẳng qua bọn họ chỉ bị trúng độc mà thôi.” Bạch Vũ bình thản giống như hôm nay đã ăn uống no nê.
Hai người ngạc nhiên: “Trúng độc? Độc gì? Từ đâu tới?”
“Chuyện này phải nhờ các ngươi đi thăm dò.” Bạch Vũ vuốt Tiểu Bạch, nói thầm một mình: “Hiệu quả của loại độc không phải rất tốt, chúng ta đã phát hiện lâu như vậy, một người cũng chưa chết. Nếu là ta, sẽ không hạ loại độc dược kém cỏi như vậy.”
Mọi người: “…”
Bạch Vũ lấy ra một chai giải độc hoàn (loại thuốc viên) giao cho Tử Như: “Mỗi người các ngươi một viên, đề phòng trúng độc, đi tra rõ nguồn gốc độc dược rồi lại tới tìm ta. Mấy ngày nay ta muốn bế quan.”
“Bây giờ đi bế quan?” Tử Như vô cùng yên lặng đối với việc lựa chọn lúc bế quan của Bạch Vũ, lòng người ở Vực Thanh Linh đã bàng hoàng, Bạch Vũ lại yên tâm, thoải mái đi bế quan. Vực Chủ không chịu trách nhiệm như vậy, hai vị Trưởng lão biết được có thể xỉu vì tức giận hay không?