Edit: V.O
“Hai người các ngươi có thể biết được tình hình của thê tử ta, các ngươi chữa khởi cho nàng ấy được sao?” Cõi lòng Âu Dương Diệp đầy chờ mong hỏi, trông có chút đáng thương.
Bạch Vũ vội ho một tiếng, mặt mày cong cong: “Không vội, chúng ta vẫn nên nói chuyện đã giao hẹn lúc trước trước đi.”
Âu Dương Diệp giống như bị đổ một thùng nước lạnh, thoáng cái tỉnh táo lại: “À…, đi theo ta đến thư phòng nói đi.”
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc liếc nhau một cái, đi theo Âu Dương Diệp đến thư phòng.
Âu Dương Diệp chắp tay sau lưng, mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt bọn họ: “Nếu đã đến đây, liền ấn theo giao hẹn, đưa đồ cho ta.”
Dạ Quân Mạc yên lặng ngồi trên ghế, cũng không nói lời nào.
Bạch Vũ cười tít mắt gật đầu: “Nói đúng lắm, kim khí và tinh thể thượng phẩm ta đồng ý đưa cho ngươi đều đã được mang đến, ta sẽ không quỵt nợ.”
Nàng vừa nói, vừa tìm kiếm đồ từ trong nhẫn Bách Vũ: “Nhưng, ngươi đồng ý gặp chúng ta, lại làm hại chúng ta thiếu chút nữa bị độc chết, còn thiết lập khế ước trận hấp linh ám toán chúng ta, món nợ này cũng cần phải tính rõ ràng.”
Âu Dương Diệp cảnh giác nhìn nàng: “Có ý gì?”
Ầm – –
Bạch Vũ ném toàn bộ mấy trăm khối kim khí về phía Âu Dương Diệp, mỗi một khối kim khí này đều không nhẹ, đá Thái Ất đặc biệt cứng rắn, lại càng nặng tựa nghìn cân, đập tới như mưa, trực tiếp đập nửa cái thư phòng gần như không còn.
Nếu Âu Dương Diệp không chạy nhanh thì đã sớm bị bảo khí chôn rồi.
“Ngươi, các ngươi…” Các ngươi thật là tới hỏi chuyện ta à? Không sợ đối xử với ta như vậy thì cho dù chết ta cũng sẽ không nói sao? Âu Dương Diệp mặt mũi bầm dập bò trở lại, diendanlequydon – V.O, Bạch Vũ mới lấy ra 40 khối tinh thể thượng phẩm cuối cùng cho Âu Dương Diệp.
“Không phải đã bàn tốt là 50 khối sao?”
“Mười khối còn lại đã bóp nát ở trong khế ước trận hấp linh, đó là ông thiết lập, dù sao đều là bị ông hấp thu, ta sẽ không đưa thêm.” Bạch Vũ đương nhiên nói.
Nét mặt Âu Dương Diệp cứng đờ, rốt cuộc Âu Dương Diệp cũng biết khế ước trận của ông bị hủy diệt như thế nào, đúng là lãng phí! Mười khối tinh thể thượng phẩm, Âu Dương Diệp chỉ hấp thu được nhiều nhất là một khối, toàn bộ những cái còn lại đã bị tiêu tan có được không? Vốn chỗ bố trí khế ước hấp linh, có lẽ trong vài thập niên nữa sẽ thành thánh địa tu luyện dày đặc linh khí.
Âu Dương Diệp chấp nhận cách nói của Bạch Vũ, cẩn thận thu lại tinh thể thượng phẩm, nhưng không bao lâu, Âu Dương Diệp liền cảm thấy bắt đầu ngứa tay, sau đó hai tay bắt đầu xanh xao, chuyển tím, chưa tới một phút liền sưng giống như móng heo.
“Đây, đây là có chuyện gì? Ngươi hạ độc ta!” Âu Dương Diệp chấn động, nổi nóng trừng Bạch Vũ: “Nhanh giải cho ta, nếu không cho dù ngươi hỏi cái gì, ta cũng sẽ không nói!”
Một khi tay Âu Dương Diệp xảy ra vấn đề, liền không thể luyện khí nữa, chẳng trách bộ dạng của Âu Dương Diệp giống như muốn bóp chết Bạch Vũ.
“Không sao, ta có một loại bột thuốc có thể làm cho người ta nói thật.” Bạch Vũ cười tít mắt nhìn Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp cười lạnh: “Ta biết loại bột thuốc ngươi nói đến, đó chính là vạn năm trước, tiểu công chúa của Sáng Thế Thần Điện nghiên cứu ra được, đáng tiếc vô dụng đối với ta. Những người biết quá nhiều bí mật của Sáng Thế Thần Điện như chúng ta, đều bị hạ khế ước phong tỏa trí nhớ, ta hoàn toàn không thể nói ra những chuyện không thể nói.”
Trong lòng Bạch Vũ trầm xuống: “Trí nhớ về Tháp Thiên Ky cũng đã bị phong tỏa rồi sao?”
“Tháp Thiên Ky? Thì ra là thế, các ngươi là người Ám Dạ Đế Quốc.” Trong mắt Âu Dương Diệp tràn đầy trào phúng và khinh thường: “Tuy ta phản bội Sáng Thế Thần Điện, nhưng cũng sẽ không giúp Ám Dạ Đế Quốc các ngươi.”
Bạch Vũ liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái, làm thế nào cũng không che dấu được vẻ mặt uể oải.
Dạ Quân Mạc vỗ vỗ lưng nàng: “Không sao, không tìm thấy thì thôi.”
Hắn nhìn về phía Âu Dương Diệp: “Tay ngươi ngày mai sẽ tốt, nhưng Bạch Vũ chỉ tức giận dạy dỗ ngươi một chút. Người bảo vệ ngươi ở gần đây cũng không cần phải hiện ra, chúng ta lập tức rời đi.”