Edit: V.O
Thời gian không kém nhiều lắm, Tô Lăng Dung đã sớm đốt một loại hương độc ở trong phòng, nàng ta đã tốn rất nhiều sức lực mới lấy được loại hương độc này. Không màu không vị, khi đốt sẽ không có khói, đốt xong thì ngay cả bột phấn cũng không còn, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Chỉ cần uống một khối bột phấn trước là có thể tránh bị trúng độc, nói cách khác, mỗi khối hương cũng chỉ có một thuốc giải duy nhất, mà thuốc giải duy nhất đã bị nàng ta uống rồi.
Tô Lăng Dung không ngừng phấn khởi trong lòng, nàng ta đã kéo Bạch Vũ vào trong phòng mình nói này nói nọ lâu như vậy, khí độc đã sớm ngấm vào trong người Bạch Vũ, không đến hai canh giờ, chắc chắn Bạch Vũ sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Đến lúc đó, cho dù Thánh Quân có thích Bạch Vũ như thế nào thì cũng không có tác dụng gì, người chết sẽ không thể tranh giành với nàng ta được.
Bạch Vũ thật sự không nhận ra trong phòng có khí độc, hương liệu độc này đúng là lợi hại, khó có thể phát hiện được, nhưng Bạch Vũ trời sinh bách độc bất xâm, hoàn toàn không có cảm giác, cho nên cũng không phát hiện ra khí độc.
Tô Lăng Dung phủi tay bỏ đi, Bạch Vũ cũng không muốn ở lại trong này nữa, đang định đi thì Linh Vương đến, nhìn thấy Bạch Vũ liền sửng sốt: “Vực Chủ Bạch Vũ? Tiểu nữ của ta đâu?”
“Đi ra ngoài rồi, ngươi chờ ở đây một chút, nói không chừng nàng ta sẽ nhanh chóng quay trở lại đấy.” Bạch Vũ chỉ chỉ ra bên ngoài.
dien*dan*le*quy*don – V.O
“Cũng được.” Linh Vương lau mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi xuống, bưng nước trà trên bàn lên uống ừng ực ừng ực, uống sạch toàn bộ.
Nói chuyện với Dạ Quân Mạc đúng là áp lực rất lớn, sau khi Bạch Vũ rời đi, Dạ Quân Mạc càng lười phải làm giảm bớt hơi thở khắp người, xả ra toàn bộ, hỏi kỹ càng về Vực Thanh Vũ và Mộc Thiên Tịch, thiếu chút nữa ông đã không đáp lại được.
Bạch Vũ không có gì hay để nói với Linh Vương, cũng không ở lâu, vừa ra cửa liền nghiêm mặt đi thẳng về chỗ ở của Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn thấy khuôn mặt đen của nàng, nhíu hàng lông mày anh tuấn lại: “Bị chọc tức sao?”
“Ta giống người dễ bị người ta chọc tức như vậy sao? Giống sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của nàng ta có thể khiến ta tức giận sao?” Bạch Vũ xù lông quát.
Đây không phải bị chọc tức thì là gì? Dạ Quân Mạc cười thầm: “Tô Lăng Dung nói chuyện gì à?”
“Tô đại tiểu thư người ta nói phải làm Vương Hậu của chàng, còn nạp một đống thiếp thất cho chàng! Chúc mừng, chàng thật là có phúc!” Bạch Vũ nghiến răng, giọng điệu chua như giấm.
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta? Lời nàng ta nói có thể tin được sao? Tiểu Vũ Nhi cũng đừng xử oan cho ta.” Dạ Quân Mạc tà tứ nhếch môi, bỗng nhiên vươn tay ra kéo Bạch Vũ vào trong ngực.
Bạch Vũ đứng không vững, trực tiếp đụng vào ngực Dạ Quân Mạc, hai người cùng nhau ngã trên giường nệm, Bạch Vũ dựa vào trên người Dạ Quân Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp cách mặt mày tuấn tú vô song của Dạ Quân Mạc gần trong gang tấc, hơi thở của hắn dồn dập, có một chút dịu dàng.
Bạch Vũ có cảm giác mình bị đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm kia thu hút, không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc: “Chàng có bộ dạng đẹp như vậy để làm gì? Luôn khiến cho người khác nhớ thương!”
Dạ Quân Mạc cười nhẹ: “Ta nhớ chúng ta đã bàn bạc rất nhiều lần, ta không có chỗ nào đẹp mắt xứng với nàng sao?”
“Vậy chàng sẽ có nữ nhân khác sao?” Bạch Vũ kiêu ngạo bĩu môi: “Nếu có thì nhớ nói cho ta biết một tiếng, để ta cân nhắc hạ độc nàng ta trước hay là hạ độc chàng trước!”
Dạ Quân Mạc xoay người một cái, ép Bạch Vũ ở dưới thân, ngón tay lướt nhẹ qua mặt nàng: “Không thể mưu sát thân phu (chồng), hay là hạ độc người khác đi. Sau đó, hễ là nữ tử đến gần ta thì sẽ giao cho nàng.”
Bạch Vũ: “…” Giao cho ta là ý gì? Giao cho ta hạ độc sao?
Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Dạ Quân Mạc liền hôn xuống. Bạch Vũ bị hắn hôn đến mơ hồ, túm chặt quần áo của hắn, đúng lúc này, đột nhiên cửa bị phá tung…