“Đứng lại!” Dạ Quân Mạc gọi hắn lại: “Chuyện đến Vực Thanh Linh, nhất định phải chính Bạch Vũ đồng ý. Ngươi có thể thuyết phục nàng không?”
Khóe miệng Ám Lân co rút: “Chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện của Thánh Quân người sao?”
“Ta không muốn Bạch Vũ rời khỏi ta, ngươi cảm thấy ta sẽ đi nói với nàng?” Dạ Quân Mạc châm chọc liếc Ám Lân một cái.
Ám Lân: “…” Quả nhiên không thể tùy tiện chọc giận chủ tử của mình, đặc biệt là chủ tử nhỏ mọn.
Trong nhà thủy tạ hậu viện của trang viên, Bạch Vũ đang thong thả, thích ý tựa vào trên ghế nằm phơi nắng. Mấy ngày qua, Dạ Quân Mạc hết lòng chiếu cố, rốt cục vết thương của nàng cũng khỏi.
Bởi vì Dạ Quân Mạc cho nàng uống thuốc, cảnh giới linh mạch của nàng càng được củng cố, linh lực cũng ngưng tụ được không ít.
Sau khi thăng cấp cho Tiểu Bạch, linh lực của nàng chỉ còn lại chưa tới trăm điểm, mấy ngày nay hấp thu linh khí trong tinh thể, ngưng tụ linh khí rất nhanh, đã chứa đựng được 137 điểm linh lực, đáng tiếc còn chưa đủ để thăng cấp linh thuật. Cấp bậc của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch càng cao, linh lực để bồi dưỡng hao phí càng nhiều.
Nàng đang lo lắng có nên uống chút Phương Tình để tăng nhanh tu luyện hay không, liền thấy một bạch y nam tử ôn văn nho nhã, trên mặt có nụ cười thản nhiên, đang đi tới bên này.
Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn Ám Lân, không đợi hắn đi đến, đột nhiên bật thốt lên: “Ta nhớ ngươi.”
Ánh mắt Ám Lân biến đổi: “A, ta là ai?”
“Ám Lân!”
Ám Lân cười: “Xem ra trí nhớ của ngươi đã gần khôi phục rồi.”
“Không có, chỉ là khi ta nhìn thấy ngươi mới nhớ tới lần đầu tiên gặp ngươi. Ta nhớ ta chuồn êm vào Đại lễ lên ngôi của Dạ Quân Mạc, lại bị Linh Vương làm cho hôn mê ở Hậu điện, chờ ta tỉnh lại không nhìn thấy Dạ Quân Mạc, là ngươi canh giữ ở cửa.”
Ám Lân cười nhạt một tiếng: “Đó là Thánh Quân để cho ta trông chừng ngươi, không phải ngày thứ hai ngươi đã nhìn thấy Thánh Quân rồi sao?”
“Chuyện ngày thứ hai ta không nhớ rõ, nhưng ta nhớ lúc ấy ta rất ngu, vậy mà cái gì cũng không hỏi.” Bạch Vũ ngồi dậy từ trên ghế nằm, tò mò nhìn Ám Lân: “Tại sao lúc ấy chàng ấy không có ở đó?”
Trong đôi mắt nhu hòa của Ám Lân hiện lên nhiều hứng thú vui vẻ: “Bạch Vũ cô nương thật sự muốn biết?”
Bạch Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ trong chuyện này còn có bí mật gì sao? Cho dù ngươi có muốn nói hay không, sau khi trí nhớ khôi phục, tự nhiên ta sẽ biết.”
“Sợ rằng chuyện này cho dù trí nhớ của ngươi khôi phục, cũng không thể biết được.”
Bạch Vũ thờ ơ buông một tay: “Ta có thể đi hỏi Dạ Quân Mạc.”
“Thánh Quân sẽ không nói.” Ám Lân không ngăn cản, chẳng qua là dung ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Bạch Vũ: “Ngươi cũng nhớ trước kia, mặc dùThánh Quân là người lạnh nhạt nhưng cũng không làm chuyện không có đạo lý như vậy, chuyện xảy ra đêm hôm đó thiếu chút nữa đã ép chết Thánh Quân, ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện đó có liên quan mật thiết tới ngươi.”
Trong lòng Bạch Vũ giật mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quan sát Ám Lân: “Nói như vậy, ta muốn biết, còn phải trả giá một chút?”
“Quả nhiên Bạch Vũ cô nương vẫn thanh khiết, thông minh như vậy.” Ám Lân cười thẳng thắn, mặt mũi thanh tú giống như ánh mặt trời long lanh sáng rỡ: “Vốn là chuyện này nói cho ngươi biết cũng không có gì, nhưng ta tình cờ tới tìm ngươi là có chuyện muốn mời ngươi giúp một tay.”
Bạch Vũ hiểu rõ: “Chuyện gì?”
“Ta muốn mời ngươi làm Vực Chủ Vực Thanh Linh.”
Nếu Bạch Vũ đang uống trà, nhất định sẽ phun ra một miệng: “Ta làm cái gì? Ngươi nghĩ như thế nào lại tới để cho ta đi làm Vực Chủ? Ta vừa mới đến Đại Lục Thanh Mộc không bao lâu!”
“Ngươi không cần phải tự xem thường mình, ngươi chính là hậu duệ của Thần Sáng Thế, là thần linh nắm thiên hạ trong tay, một Vực Thanh Linh nho nhỏ thì coi là cái gì?” Ám Lân khí phách nói.
“Ha ha.” Bạch Vũ âm thầm liếc mắt, trong trí nhớ của nàng, quả thật nàng có huyết mạch Thần Sáng Thế, nàng không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm giác được, bây giờ huyết mạch Thần Sáng Thế được nói đến kia hoàn toàn không có ở trên người nàng.