Dạ, Quân, Mạc!
Bạch Vũ nghiền ngẫm ba chữ, trong lòng giống như bị cái gì đâm trúng, có chút đau.
Xa xa, tiếng gọi lo lắng ầm ĩ của Sa Hoằng đột nhiên truyền tới: “Bạch Vũ, Bạch Vũ cô nương, ngươi ở nơi nào?…..”
Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện Dạ Quân Mạc không biết khi nào đã ly khai. Nàng vung tay lên đem Hỏa Diễm Thanh Điểu thu hồi, Hỏa Diễm Thanh Điểu hóa thành một ngọn lửa màu đỏ tiến nhập vào trong linh mạch của nàng.
”Bạch Vũ, ngươi ở đây sao! Vừa rồi có người đến ám sát, ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này? Có bị thương hay không?” Sa Hoằng nâng bả vai Bạch Vũ, cẩn thận đánh giá một phen, thấy nàng không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
”Ta không sao, những người khác đã chết?”
”Ách….. đã chết.” Sa Hoằng nhìn Bạch Vũ, biểu tình đột nhiên có chút dại ra.
”Chúng ta trở về đi.”
”Mặt của ngươi…..”
A! Quên mang cái khăn che mặt! Khó trách Sa Hoằng biểu tình đột nhiên kỳ quái như vậy. Bạch Vũ nhanh chóng mang cái khăn che mặt lên, làm bộ như không có việc gì: “Ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy gì đi.”
Sa Hoằng khóe miệng vừa kéo, điều này sao có thể làm bộ như không thấy? Bắc Thần Phong còn nói ngươi là xấu nữ, con mắt của hắn bị mù sao? Hai người vừa về tới chỗ lửa trại, Sa Hoằng lập tức gọi mọi người dậy, suốt đêm ra khỏi phiến rừng rậm này.
Kế tiếp trên đường, Sa Hoằng không bao giờ ăn ngủ bên ngoài nữa, có sốt ruột cũng đều ở lại trạm dịch.
Ba ngày sau, đoàn người rốt cục cũng tới nơi, biên cảnh chi thành Đông Nhạc Quận quốc, được xưng là vùng phụ cận có nhiều mãnh thú hung dữ nhất của Bình Thạch thành.
Biên cảnh hoang vắng thật sự không có nói quá, đặc biệt dọc tường thành đổ nát, cát vàng bay đầy trời, bụi đất bay lên, bên ngoài tường thành chính là sa mạc hoang dã hiếm có dấu vết con người, thường xuyên có nhiều dã thú lui tới, thậm chí người có năng lực chiến đấu còn có thể Triệu hoán ra mãnh thú ăn thịt người.
Bình Thạch thành bởi vì thường xuyên bị mãnh thú công kích, tường thành mới bị tổn hại nghiêm trọng.
Trên thành lâu, các nơi đều có đội thị vệ tuần tra, mỗi đội đều có một Triệu hoán sĩ dẫn đầu, phòng ngừa có mãnh thú tập kích, đồn thời giám sát người bị đày đến đây tu sửa tường thành. Thành lâu phụ cận cùng lều trại nối liền một mảnh, chính là địa phương cho những người tu sửa tường thành ở lại.
Lều trại rất nhỏ, chỉ đủ một người nằm ngủ. Một tầng vải bố hơi mỏng, nhìn qua giống như tùy thời đều có thể bị bão cát thổi đi, đại đa số đều bị tổn hại, chứ chưa nói tới chuyện có thể che gió tránh mưa.
Bọn Bạch Vũ đến đúng lúc giờ cơm trưa, thủ vệ thành lâu đưa tới đồ ăn cho những người tu sửa tường thành thập phần keo kiệt.
Bạch Vũ nhìn đồ ăn này, quả thực là sấm sét giữa trời quang. Cơm đen cháy khét còn có thêm một cái màn thầu dưa muối ôi thiu tuyệt đối không phải là mỹ thực mà một người thích ăn uống như nàng có thể chấp nhận được.
”Dựa theo quy củ, phạm nhân tới sung quân đều phải ở trong này tu sửa tường thành. Điều kiện ở đây không được tốt lắm, nhưng ngươi đừng lo lắng. Ta rất nhanh sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi ra. Nhiều nhất là ba ngày, ngươi có thể rời đi nơi này, đến lúc đó ta ở trong thành sẽ an bài chỗ ở tốt cho ngươi.” Sa Hoằng thấy sắc mặt nàng không đúng, nhanh chóng đi an ủi nàng.
Bạch Vũ biểu tình cứng ngắc, không ôm hi vọng hỏi: “Ở đây có phòng bếp không? Ta có thể tự mình nấu cơm ăn không?”
Sa Hoằng không nghĩ tới Bạch Vũ lại rối rắm vấn đề này, lập tức gật đầu:“Có thể! Trong thành lâu có một phòng bếp nhỏ, ta lập tức đi hỏi giúp ngươi.” Dọc theo đường đi, Bạch Vũ đều đối với hắn rất khách khí, đây là lần đầu tiên nhờ hắn hỗ trợ, cho dù không thể cũng phải làm cho có thể.
Lúc này, hai Triệu hoán sĩ dẫn đầu có chuyện quan trọng đến tìm Sa Hoằng, Sa Hoằng đành phải trước theo chân bọn họ đi bàn chuyện, để cho Bạch Vũ tự đi tìm một cái lều trại để ở.