Edit:V.O
Ánh mắt Bạch Vũ tỏa sáng, “Thơm quá, đây là cái gì?”
”Nếm thử đi.” Dạ Quân Mạc đưa ly rượu cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhấp một ngụm, một mùi vị thơm ngát mà nàng chư bao giờ thử qua nở rộ trong miệng, giống như nước của trăm quả trái cây kích thích vị giác nàng, khiến nàng có được dư vị vô tận, kìm lòng không được lại uống một ngụm.
Ly rượu rất nhỏ, Bạch Vũ hớp vài cái đã uống sạch ly rượu, nhịn không được lại rót một chén.
”Thích?” Dạ Quân Mạc hỏi.
Đầu Bạch Vũ gật gật giống như gà con mổ thóc.
”Không thể uống nhiều.” Dạ Quân Mạc lại vung tay lên cầm đi bầu rượu.
”Ai? Vì sao?” Bạch Vũ lập tức nâng tay gạt lại, lần đầu tiên nàng được nếm thử tư vị tốt như vậy, hai ly sao mà đủ.
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bầu rượu của Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy cưng chìu sủng nịnh, cầm lại thu bầu rượu vào không gian linh khí.
Bạch Vũ chụp vào khoảng không, trực tiếp ngã vào trong lòng Dạ Quân Mạc, nàng ôm cái mũi bị ngã đau, căm tức trừng mắt nhìn Dạ Quân Mạc, “Ngươi cố ý?”
Dạ Quân Mạc buồn cười nâng khóe miệng, nắm vòng eo Bạch Vũ, “Đây là Linh Tửu, uống nhiều quá lãng phí.”
Bạch Vũ đành phải buồn bực từ bỏ, dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ăn cái gì đó.
Động tác của hai người bị Bắc Thần Phong ở đối diện nhìn thấy nhất thanh nhị sở (thấy rõ ràng), nhìn Bạch Vũ tuyệt không kháng cự dựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Hối hận trong lòng giống như dao găm đâm từng nhát vào trên người hắn, nếu lúc trước hắn không ở cùng Bách Lý Vân Diễm, không thiết kế hãm hại Bạch Vũ, không đưa Bạch Vũ sung quân đến Đông Nhạc, Bạch Vũ đã sớm là thê tử của hắn.
Cũng may bây giờ vẫn còn kịp, hắn vứt bỏ Bạch Vũ chỉ là do bị Bách Lý Vân Diễm mê hoặc, nay Bách Lý Vân Diễm đã bị phế, Bạch Vũ mới xứng đáng là nữ nhân của hắn, hắn có thể định ra hôn ước một lần nữa với Bạch Vũ, có thể trực tiếp cưới Bạch Vũ.
Lúc này đây hắn sẽ không buông tay!
Hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Vũ, “Bạch Vũ, ta có việc muốn nói với nàng.”
Bạch Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, “Có việc gì cứ nói.”
Bắc Thần Phong bất động thanh sắc, “Nói ở đây không tốt, là chuyện có liên quan tới Quốc sư. Bà ấy có một phong thư muốn ta giao cho nàng.”
”Thư?!” Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ, nàng đã đi vào Bắc La, có lời gì sư phụ có thể gặp nàng rồi nói, vì sao còn muốn viết thư?
Nàng có chút hoài nghi đi theo Bắc Thần Phong, Dạ Quân Mạc nhìn bóng lưng Bắc Thần Phong, trong mắt xẹt qua mũi nhọn lạnh lùng.
Hai người đi đến gần Ngự hoa viên, Bạch Vũ vươn tay về phía Bắc Thần Phong, “Lấy thư ra đây.”
Bắc Thần Phong lại cầm lấy tay Bạch Vũ, “Bạch Vũ, ta rất nhớ nàng.”
Bạch Vũ: “……”
”Nàng biết không? Trong tâm của ta vẫn còn có nàng. Lúc trước Bách Lý Vân Diễm hãm hại nàng trộm bí tịch, ta không hiểu rõ tình hình, ta chưa từng có ý nghĩ muốn từ hôn, trở về bên cạnh ta được không?” Bắc Thần Phong nói xong lời hối hận không kịp, thâm tình chân thành nhìn Bạch Vũ, tình yêu trong mắt vô cùng chân thật.
Nếu như là cô nương khác, bảo đảm sẽ bị hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bắt đầu dao động, bắt đầu tin tưởng hắn.
Đáng tiếc Bạch Vũ nhìn hắn diễn trò chỉ cảm thấy phiền, lạnh lùng nhìn tay hắn, “Nếu không buông ra ta liền chặt bỏ.”
”Bạch Vũ, nàng thật sự hận ta như vậy sao?” Bắc Thần Phong lộ ra một tia cười khổ, “Cũng đúng, ta khiến cho nàng bị tổn thương sâu như vậy, nàng hận ta là đúng. Nhưng Bạch Vũ, nàng không thể bởi vì muốn trả thù ta mà dính lên người Mạc Điện. Mạc Điện là loại người nào? Hắn là thủ lĩnh Vô Trần Cung, hắn muốn nữ nhân nào mà không có? Hắn sẽ không thật tình đối đãi với nàng.”