Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 162: Đến Vô Trần Cung (1)

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Đối với một vật nhỏ nhìn qua chỉ thích hợp để làm nũng và cưng chìu, Bạch Vũ một chút cũng không ghét bỏ, vô cùng vui vẻ.

Từ rất sớm nàng đã muốn nuôi một con mèo nhỏ, có thể ôm nó vào trong ngực, chải lông cho nó. Nhưng nàng nghe được tiếng vật nhỏ này phát ra không phải tiếng mèo kêu, ôm đến trước mặt cẩn thận nhìn một chút, “Thì ra ngươi là một Bạch Hổ.”

Bạch Hổ cao ngạo ngẩng đầu lên, rống lên hai tiếng.

Bạch Vũ nghĩ nghĩ, “Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt, thật vất vả nhận ra được nó là con hổ, vậy mà lại nảy ra một cái tên không có một chút khí phách như vậy, một chút cũng phù hợp với thân phận của nó.

Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, “Tiểu Vũ, đây là Ngũ Hành Bạch Hổ!”

Lấy Ngũ Hành để xưng hô, nghe tên cũng biết mức độ trân quý của nó, Ngũ Hành Bạch Hổ là Triệu hoán thú cấp bậc thần thú, toàn bộ Ngũ Hành thế giới chỉ có một con như vậy! Chỉ có thể triệu hoán ra được một con! Ngũ Hành Bạch Hổ thuộc hệ Kim, có thể nói là Triệu hoán thú hệ Kim mạnh nhất.

Nhãn tình Bạch Vũ sáng lên, “Tiểu Bạch vậy mà lại là một trong thần thú Ngũ Hành?! Thật tốt quá!”

Thần thú Ngũ Hành đặt tên là Tiểu Bạch…… Được rồi, nàng vui thì cứ gọi như vậy đi. Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một tia cưng chiều sủng nịnh, dù sao cũng là Triệu hoán thú của nàng, có uy vũ khí phách thì nàng cũng phải vui vẻ mới được.

Tiểu Bạch buồn bực cào cào vách chắn, lúc này Tiểu Thanh lại chạy đến thị uy với nó, đường đường là thần thú sao có thể nhẫn nhịn được, lập tức nổi nóng đánh Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh linh hoạt né tránh, khiêu khích phun ra một ngụm hỏa diễm đánh ngã một gốc đại thụ. Tiểu Bạch không cam lòng yếu thế, nhưng những cái cây bên cạnh đều bị đánh ngã, móng vuốt chụp thẳng vào đầu tảng đá lớn bên cạnh.

Sau đó, Bạch Vũ chỉ nghe thấy một âm thanh hét thảm, móng vuốt của Tiểu Bạch bổ vào trên tảng đá, lưu lại vài vết cào thật sâu.

Bạch Vũ nâng trán.

Thuộc tính giá trị của Tiểu Bạch cao kinh người, lực công kích 11, lực phòng ngự 11, sức chịu đựng 7, đường nhiên sức chiến đấu cũng không kém, nhưng có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ mới Nhất giai, dù sao cũng không đến mức một móng vuốt có thể đánh vỡ một tảng đá cứng như vậy.

Huống chi dựa vào cấp bậc Linh mạch hiện tại của Bạch Vũ, không đủ để chống đỡ hai Triệu hoán thú đồng thời xuất chiến, Tiểu Bạch không được nàng chống đỡ, căn bản không thể phát huy năng lực được, nó lại còn ngu ngốc phân tài cao thấp với Tiểu Thanh, chụp vào tảng đá.

Nghe nói thần thú Ngũ Hành đều là bá chủ cao quý nhất, chỉ cần một cái tên cũng đủ uy chấn thiên hạ, nhưng sao nàng lại cảm thấy Tiểu Bạch vô cùng vụng về, đáng yêu?

“Ngoan, không đau. Ai bảo ngươi cậy mạnh.” Bạch Vũ bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Bạch, dỗ dành giống như dỗ trẻ nhỏ.

Dạ Quân Mạc không nhịn được bật cười, nhìn Bạch Vũ dịu dàng ôm Tiểu Bạch, giống như nhìn thấy Bạch Vũ ôm con của hai người, dịu dàng dỗ dành, ánh mắt một mảnh nhu hòa.

Hoàn thành Triệu hoán, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng không ở lại lâu, lập tức trở về Công hội Triệu hoán sư.

Lúc Tiểu Bạch rơi xuống xuất hiện thiên địa dị tượng, phỏng chừng toàn bộ Vương thành cũng đều nhìn thấy, nếu nàng bị người có tâm chú ý tới thì sẽ rất phiền toái, nhưng bây giờ toàn bộ Vương thành, toàn bộ Bắc La đều vô cùng hỗ loạn, đoán chừng thiên địa dị tượng cũng không có nhiều người để ý tới.

Thương trưởng lão là một trong số ít người chú ý tới, lại lờ mờ đoán được nguyên nhân.

Lúc Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ trở về, Thương trưởng lão lập tức nghênh đón, tự mình bưng trà rót nước, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Vừa rồi là Bạch Vũ cô nương đi Triệu hoán?”

“Đúng vậy.” Bạch Vũ cũng không muốn giấu diếm.

“Không biết Triệu hoán thú lần này là gì?” Thương trưởng lão giống như đang tán gẫu tùy ý hỏi. Tư chất của con thứ nhất đạt tới 9 điểm, con thứ hai này vừa xuất hiện liền xảy ra dị tượng, tư chất không cần nghĩ cũng biết là kinh thiên động địa.

Dạ Quân Mạc lạnh lùng cắt ngang: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Thương trưởng lão lập tức câm như hến, nét mặt già nua hơi hơi biến xanh, im lặng không dám nói lời nào.

Chọn tập
Bình luận
× sticky