Dạ Quân Mạc đạm mạc xách lên tiểu Thanh đang hướng trên lồng ngực hắn: “Nàng dạy nó Linh thuật?”
Bạch Vũ ôm lại tiểu Thanh: “Đúng vậy, Bạo Liệt Lưu Hỏa, ngươi có từng nghe nói qua chưa?”
Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Dạ Quân Mạc lộ ra biểu tình lựa chọn không tồi.
Bạch Vũ mày liễu nâng lên, thật đúng là đã từng nghe qua?
”Ngươi có biết Bạo Liệt Lưu Hỏa là cấp độ gì, phẩm chất gì hay không?”
”Nàng đoán xem.”
“…..”
Bạch Vũ nghĩ muốn nói lời khách sáo một chút lại bị nhìn thấu, đành phải thành thật đoán: “Trung phẩm?”
Dạ Quân Mạc lắc đầu.
”Thượng phẩm?” Bạch Vũ cảm thấy uy lực, cấp độ, phẩm chất của Bạo Liệt Lưu Hỏa khẳng định không thấp.
Dạ Quân Mạc như trước lắc đầu.
Bạch Vũ tim đập gia tốc: “Chẳng lẽ là Linh phẩm?”
Dạ Quân Mạc tuấn mi nâng lên: “Nàng có thể nhớ lại Linh phẩm, không tồi, bất quá không phải.”
”Vậy Bạo Liệt Lưu Hỏa chính là Linh thuật Hạ phẩm?” Bạch Vũ có chút nhụt chí dựa vào ghế trên.
”Linh thuật cũng không phải chỉ có bốn cấp độ, phẩm chất.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ tò mò nháy mắt mấy cái: “Còn có cấp độ, phẩm chất khác? Ta như thế nào lại chưa từng nghe nói qua?”
”Có một vài Linh thuật từ thời kỳ Viễn cổ Sáng Thế Thần đã sáng tạo ra, Linh thuật đó uy lực quá mức khủng bố, hơn nữa trên cơ bản đã bị thất truyền, bởi vậy không được liệt vào bốn cấp độ, phẩm chất này.”
”Linh thuật Viễn cổ Sáng Thế?” Bạch Vũ thật nhanh hít một ngụm khí.
Tuy rằng Dạ Quân Mạc không có nói thẳng ra, nhưng nàng có thể hiểu được Bạo Liệt Lưu Hỏa chính là Linh thuật từ thời Viễn cổ lưu truyền tới nay!
Vì sao trong trí nhớ của ta lại có Linh thuật hiếm thấy như vậy? Ta lúc trước chọn ra loại Linh thuật này như thế nào một chút cũng chưa từng tò mò hoài nghi? Mấy thứ này hình như từ lúc ta sinh ra đã có trong đầu, chẳng lẽ cùng thân thế của ta có quan hệ?
Bạch Vũ lần đầu tiên đối với trí nhớ của chính mình bắt đầu mê mang, lần đầu tiên đối với thân thế của chính mình cảm thấy tò mò.
Lúc này, xe ngựa dừng.
Dạ Quân Mạc đi xuống xe ngựa, nắm tay Bạch Vũ, đỡ nàng xuống.
Bạch Vũ nhìn lên, đây không phải là Cổ thành phồn hoa nhất biên cảnh Bắc La Quận quốc sao? Nơi này là biên giới Bắc La cùng Đông Nhạc giao tiếp, buôn bán phồn vinh, hội tụ khá nhiều thương nhân cùng Triệu hoán sư.
Vô Trần Cung thích đem Tửu lâu xây dựng ở nơi biên cảnh buôn bán phồn hoa này, nghiệp đoàn cùng trường thi đấu ở đây quy mô cũng hoa lệ không kém, một cái Bình Thạch thành không thể so sánh được.
Lúc trước kia Bạch Vũ còn ở Bắc La Quận quốc có nghe qua Cổ thành này, Hoàng thất Bắc La rất thích tới nơi này du ngoạn, nơi này trừ bỏ tửu lâu, trà tứ (cửa tiệm trà), trường thi đấu, sòng bạc, còn kinh doanh lượng lớn thanh lâu, rạp hát……Quả thực chính là một địa phương chuyên môn dành cho giải trí.
”Nơi này là địa bàn của Bắc La, ta có thể sẽ đụng mặt người quen!” Bạch Vũ nhớ rõ Bắc Thần Phong đặc biệt thích tới nơi này, cơ hồ mỗi tháng đều đến một lần, mỗi lần đều nói với nàng là đến trường thi đấu thí luyện. Hiện tại nhớ tới, căn bản đều là nói dối hết lần này tới lần khác.
Nàng thật sự không sợ gặp mặt Bắc Thần Phong, nhưng nàng ở thời điểm ăn cơm nhìn thấy tên chướng mắt như vậy thì quả thực rất ảnh hưởng đến sự ngon miệng.
Dạ Quân Mạc nhìn nàng một cái, thuận tay lấy xuống khăn che mặt của nàng.
“…..” Được rồi, cái khăn che mặt đã mang theo nhiều rồi, không mang theo ngược lại có thể che giấu tung tích.
Đi vào Vô Trần tửu lâu đứng sừng sững ngay giữa trung tâm thành, trước mắt Bạch Vũ đều là vàng bạc châu báu, thiếu chút nữa bị đống vàng bạc làm cho đui mù.
Vô Trần tửu lâu quả thực hận không thể đều dùng vàng trải lót khắp cả tòa tửu lâu, nơi nơi đều là một mảnh kim quang, làm cho người ta có loại cảm giác bị vàng chôn vùi.
Đại sảnh trung ương đang biểu diễn ca múa, một đám người uống rượu vung quyền, huyên náo dị thường. Nhìn thấy hai người Bạch Vũ cùng Dạ Quân Mạc đi vào, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua.