Bạch Vũ xoay người rời khỏi đại điện, ngoài điện ánh sáng sáng ngời, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mặt trời có chút lạnh, sống mũi không hiểu vì sao lại cay cay.
Bạch Tử Quỳnh theo sát nàng ra ngoài đại điện, Bạch Vũ quay người lại ôm lấy Bạch Tử Quỳnh: “Sư phụ, con không nỡ bỏ người.”
Con biết người là vì cứu con, con không sợ chịu khổ, không sợ cô độc, không sợ đi đến địa phương hoang vắng, con chính là không nỡ rời bỏ người.
Bạch Tử Quỳnh thở dài: “Sư phụ về sau không thể bảo hộ cho con, con phải biết tự chiếu cố chính mình, những thứ này là lộ phí ta chuẩn bị cho con.”
Bạch Vũ trầm mặc tiếp nhận bọc nhỏ Bạch Tử Quỳnh đưa cho, mở ra vừa thấy, dở khóc dở cười, bên trong cư nhiên ước chừng có mười khối tinh thể.
Tinh thể là tinh thạch chứa đựng linh khí, có thể dùng để tu luyện, cũng là tiền thông dụng ở Vân Vũ Thần Châu. Toàn thành lưu thông trên cơ bản đều là tinh thể thứ phẩm, bởi vì tinh thể thứ phẩm chứa hàm lượng linh khí quá ít, dùng để tu luyện cơ hồ không có hiệu quả.
Thứ chân chính có thể sử dụng để tu luyện chính là tinh thể nguyên vẹn, hấp thu linh khí trong tinh thể có thể ngưng tụ ra linh lực quý giá nhất của Triệu hoán sư. Một khối tinh thể có thể đổi 10.000 tinh thể thứ phẩm!
Bạch Tử Quỳnh lại một mạch đưa cho nàng gấp 10 vạn lần tinh thể thứ phẩm, cũng đủ cho nàng sống xa hoa cả đời, chưa thấy qua ai tặng lộ phí lại nhiều như vậy.
Cái này còn chưa hết, Bạch Tử Quỳnh lại lặng lẽ đưa cho nàng một cái hộp nhỏ: “Thứ này con nhất định phải giữ cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện, cho dù muốn bán, cũng phải tránh tai mắt của mọi người.”
Bạch Vũ tò mò mở ra nhìn thoáng qua, trong hộp chứa một gốc cây thảo dược khô héo màu vàng, nhìn qua tựa như một cây lúa mạch bị héo rũ.
Bạch Vũ hít một ngụm khí, người khác không biết, nhưng nàng có thể nhận thức được, cái này không phải là Du Linh Thảo ba ngàn năm sao?
”Sư phụ! Người đưa cái này cho con, người lấy cái gì đưa cho Bắc La Quận vương?” Bắc La Quận vương cũng không phải người dễ bị lừa như vậy, nếu sư phụ không lấy ra Du Linh Thảo thật sự cho hắn, hắn tuyệt đối có thể quê quá hóa khùng xử lí sư phụ!
”Ta nói thật cho con biết, lúc trước bằng hữu của ta tặng cho ta một cây Du Linh Thảo mẹ, có thể tách ra, tuy rằng niên kỷ cũng không khác lắm, nhưng cây mẹ đích thực tốt hơn rất nhiều, ta hiện tại đem cây mẹ giao lại cho con.” Bạch Tử Quỳnh bình tĩnh nói xong, ánh mắt già nua nhìn về phía địa phương xa xa.
Bạch Vũ nắm cái hộp nhỏ, cảm giác giống như nặng tựa ngàn cân: “Sư phụ, con sẽ trở về, mang người rời đi Bắc La Quận quốc!”
Bạch Tử Quỳnh nở nụ cười: “Được! Có chí khí. Bất quá con cũng biết, tổ tiên của ta nợ Bắc La Quận quốc một cái ân tình, cho nên bị bắt cùng Bắc La Quận quốc ký kết khế ước nhiều thế hệ bảo hộ Bắc La Quận quốc. Muốn giải trừ khế ước, trừ phi con có thể đạt được danh hiệu đệ nhất ở Đại hội Triệu hoán sư, thỉnh cầu cung chủ Vô Trần Cung ra tay.”
Bạch Vũ sắc mặt khẽ biến, Đại hội Triệu hoán sư do Vô Trần Cung tổ chức, sáu quốc gia cùng nhau tham gia vào sự kiện trọng đại này. Cứ 5 năm lại tổ chức một lần, chỉ có Triệu hoán sư dưới 20 tuổi mới được tham gia, mỗi Quận quốc cũng chỉ có 3 người được tham gia! Đừng nói là đứng thứ nhất, muốn lấy được tư cách tham gia cũng khó như lên trời.
”Con nếu không thể thức tỉnh linh mạch, thì cứ hảo hảo sống ở Đông Nhạc Quận quốc, đừng trở lại đây nữa. Con bình an, sư phụ cũng an tâm.” Bạch Tử Quỳnh có chút đau lòng chua xót nói. Đại hội Triệu hoán sư này hầu như chỉ có linh mạch yêu nghiệt hay những thiên tài mới có thể tham gia, khoảng cách của nàng quá mức xa xôi. Bà thấy lần này cùng Bạch Vũ xa cách chỉ sợ không bao giờ còn có thể gặp lại nữa.
Bạch Vũ nhìn Bạch Tử Quỳnh ánh mắt không buông, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.
Danh hiệu đệ nhất Đại hội Triệu hoán sư, chẳng sợ khó khăn, chỉ cần có hy vọng con sẽ làm tất cả. Sư phụ, con nhất định sẽ thức tỉnh linh mạch, nhất định sẽ trở về. Con sẽ không để người chờ lâu, đến lúc đó bọn họ muốn ngăn cản con, con sẽ san bằng Hoàng cung!